Điển Thiếp

Chương 62: Phải dùng đến kéo rồi (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thái Giới mặt không chút biểu cảm đi thẳng tới Tây viện, Lưu ma ma và Xuân Diên đang đứng gác trước cửa phòng sinh vội vàng đứng dậy hành lễ, nhưng bị bỏ qua nên không dám nói gì nữa, nhìn vẻ mặt kia của đại gia, nghiêm nghị chờ đợi, nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, dường như giây tiếp theo hắn sẽ không thể chờ đợi mà xông vào.

Nghe tin Thái Giới trở về, Liễu Yên vội vàng dẫn người tới, tạm thời gác lại những chuyện không vui trước đó, dịu dàng nói: “Hãy về tắm nước ấm thay quần áo rồi hẵng tới, mọi người đều nói còn sớm lắm, có khi phải tới ngày mai, mẫu thân cũng nói không cần phải ở đây canh chừng mãi đâu.”

“Không cần, ta không mệt.”

Tưởng phu nhân đã có tuổi, không thức khuya được, lúc chập tối đã đích thân tới nhìn một chút, đợi trong sương phòng hơn một canh giờ, được hạ nhân khuyên nên về nghỉ ngơi.

Liễu Yên cũng theo bước bà mẫu, để lại bà tử ổn trọng nghe ngóng tin tức, về phòng ngủ chưa được bao lâu thì nghe nói Thái Giới đã về, nàng ta cũng muốn nhân cơ hội này để lại ấn tượng tốt cho hắn, gạt bỏ mâu thuẫn, bị từ chối rồi thì nói: “Vậy về ăn cơm trước đi, sai người làm vài món chàng thích ăn, cơm bên ngoài nghĩ cũng không ngon bằng ở nhà.”

“Ta không đói.”

Lại bị từ chối, giọng nói còn lạnh lùng như vậy, Liễu nãi nãi cảm thấy trong lòng như bị bông gòn nhét đầy, hít thở không thông, thấy Thái Giới chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng, sắc mặt cũng không tốt, trong lòng nàng ta không khỏi chua xót.

Từ khi nghe chính miệng hắn nói sẽ giữ lại Phùng Mẫn, nàng ta liền chú ý quan sát, càng lạnh mắt nhìn càng nhận ra sự đặc biệt và quan tâm của Thái Giới dành cho Phùng Mẫn, rõ ràng là nàng ta cùng hắn trưởng thành, cho hắn một gia đình, vậy mà hắn lại dành hết sự mềm mỏng lẫn ấm áp cho một người nữ nhân khác.

Cũng may, chỉ cần qua đêm nay thôi… Nghĩ tới việc mẫu thân sắp xếp, trong lòng Liễu Yên là một trận phức tạp, sự oán giận đối với Phùng Mẫn cũng giảm đi nhiều, bị hắn phớt lờ, nàng ta không dây dưa nữa, lặng lẽ đi tới một bên ngồi xuống.

Tuyết lớn vừa tan, mọi người di chuyển tới sương phòng bên cạnh để sưởi ấm, sự tĩnh lặng bên trong phòng sinh như một chốn tử địa, có một khoảnh khắc, Thái Giới hốt hoảng trong lòng, không kìm được bước tới trước cửa, dường như muốn đẩy cửa vào.

Mọi người giật mình, Lưu ma ma phản ứng nhanh nhất, tiến lên nói: “Đại gia đừng lo, nữ nhân sinh con đều như vậy, có người đau tới bốn năm ngày cũng có. Di nương đang ở thời điểm mấu chốt, bị gió lạnh hay kinh hãi thì không hay đâu, nếu đại gia lo lắng, lão nô xin vào xem một chút.”

Không khí trong phòng vẫn khá tốt, mọi người làm việc có trật tự, Phùng Mẫn cũng rất có tinh thần, Lưu ma ma nói vài câu với Phùng Mẫn rồi quay người ra ngoài, một bà đỡ bỗng "ai da" một tiếng, mấy người trong phòng vội vàng tới xem xét, sắc mặt đều không tốt.

Chỉ thấy một bàn chân nhỏ của đứa bé đã ra trước, trong nghề gọi là chân giẫm hoa sen, cũng là một dạng sinh khó, Chu Tú Nhi vội vàng tới xem trạng thái của Phùng Mẫn, đau suốt mấy canh giờ, nàng sớm đã kiệt sức, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm tóc bết vào mặt, trong mắt đầy tơ máu.

Hai bà đỡ một người quỳ ngồi ở cuối giường, một người ngồi ở đầu giường cổ vũ, thấy cả cẳng chân của đứa bé đã ra ngoài, bà đỡ bên dưới đầm đìa mồ hôi nói: “Không được rồi, phải dùng kéo, không thì đứa bé sẽ nguy hiểm.”

Chu Tú Nhi hoảng hốt, nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ nhi: “Không được, tuyệt đối không được!”

Đứa bé này là bảo bối của phủ Thứ sử, nhưng khuê nữ cũng là khúc ruột của bà, nhát kéo này hạ xuống, người còn sống nổi không? Chu Tú Nhi không nói được đạo lý nào khác, chỉ kiên quyết không thể dùng kéo, van xin: “Hai vị tỷ tỷ, các tỷ đều là người từng trải, cảnh tượng nào mà chưa thấy qua, xin hãy giúp nghĩ cách đi, nghĩ cách làm sao để không phải dùng kéo, ta, ta cũng chỉ có một đứa khuê nữ này thôi.”

Chu Tú Nhi hoang mang lo sợ, Trần ma ma cũng đứng ra phản đối: “Không được, đại gia nhà bọn ta sớm đã dặn dò, nếu… nhất định phải đặt an nguy của di nương lên hàng đầu. Đại gia nhà bọn ta có thân phận thế nào, hai vị tỷ tỷ cũng rõ, nếu di nương có chuyện gì, ai trong chúng ta ở đây cũng không ai được yên ổn đâu.” Đây là lời nới mà đại gia lặp đi lặp lại, vì thế bà ấy hết sức có chí khí.

Hai bà đỡ hết lời khuyên nhủ, đứa bé đã bị kẹt rất lâu rồi, không lôi ra nhất định sẽ có vấn đề, đến lúc đó chủ nhà giáng tội, ai cũng không chịu nổi, tóm lại đứa bé quan trọng hơn người lớn. Nếu là người khác đã sớm thỏa hiệp và xin dùng kéo rồi, hai người này không hiểu sao lại cố chấp như vậy, Chu Tú Nhi là mẫu thân của sản phụ, có thể hiểu được, còn Trần ma ma này, một hạ nhân, sao lại dám lý lẽ đến thế?

Chuyện đã cầm chắc trong tay, lại bị mắc kẹt ở một người thế này.

Hai bên giằng co không dứt, lại không thể tự ý động thủ, bà đỡ họ Tiền nói: “Thời gian gấp gáp, ta ra ngoài hỏi thăm rồi hẵng làm, chủ nhà nói thế nào, chúng ta làm thế đó.”

Đã nửa đêm, đoán chừng cũng không có mấy người canh gác, mở cửa ra nhìn, Tiền bà tử ngây người một lúc, nhận ra người đứng trước cửa chính là đại gia trong lời của Trần ma ma, mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, rõ ràng là vừa từ bên ngoài trở về, lại tận tâm đến thế, đích thân đứng gác.

Vừa thấy bà ta đi ra, ánh mắt sắc bén lạnh lùng liền khóa chặt lấy, gió lạnh nửa đêm thổi qua sau gáy, Tiền bà tử rùng mình, trong lòng có chút chột dạ, không khỏi trở nên thận trọng hơn, lập tức thu lại ý định khoa trương ban đầu, thành thật nói rõ tình hình sinh ngược khó sinh., vấn đề bắt người lớn hay bắt trẻ nhỏ còn chưa kịp hỏi ra, đã nghe đối diện nói: “Giữ người lớn.”

“ Nhưng đứa bé…”

“Đứa bé…”

Nghĩ tới đứa bé đã mong chờ bấy lâu, hễ có thời gian rảnh là lại chạm vào nhau, cảm nhận sự tồn tại của đối phương, trong lòng bỗng dấy lên một cơn đau nhói dữ dội, giọng nói của Thái Giới yếu đi, hắn cố ép mình bình tĩnh suy nghĩ: “Trong tình huống không thể cứu vãn, ta muốn người lớn bình an. Bên ngoài đều đồn rằng hai bà đỡ các ngươi kinh nghiệm dồi dào nhất, phủ Thứ sử mới mời các ngươi tới, ở tại đây ta nói rõ, đêm nay nếu mẫu tử đều bình an, ta sẽ cho mỗi người hai trăm lượng bạc phong hồng, nếu có một chút không như ý ta, các ngươi nhất định sẽ không muốn biết hậu quả là gì đâu …”

Ánh mắt của người nói đầy tơ máu, khí thế áp đảo, quả thực như hung thần ác sát, Tiền bà tử không mảy may nghi ngờ vị công tử này sau đó sẽ trút giận lên mấy bà, ý nghĩ kiên định ban đầu bắt đầu lung lay, nghe thấy hai trăm lượng bạc, bà ta lập tức hạ quyết tâm, phải đảm bảo cho mẫu tử bình an!

Vốn dĩ làm chuyện âm độc kia cũng chỉ vì một trăm lượng bạc, giờ lại tăng lên gấp đôi, còn có gì phải do dự nữa? Bất chấp Liễu đại nãi nãi bên cạnh đã trợn mắt muốn lồi ra để ra hiệu cho bà ta, bà ta quay người trở lại, liếc mắt ra hiệu cho lão tỷ muội của mình: “Mẫu tử bình an mỗi người hai trăm lượng!”

Nghe thấy lời này, bà đỡ còn lại cũng tinh thần phấn chấn, rất nhanh đã đưa ra giải pháp, loại tình huống này thực ra mấy bà ta cũng đã gặp không ít, nếu bàn chân còn lại cứ mãi không ra, thì nhét bàn chân đã ra vào lại, điều chỉnh vị trí rồi sinh tiếp, bây giờ vẫn còn kịp. Tiền bà tử cũng tiến lên giúp sức, vừa mới động tay được một lát, bàn chân còn lại đã tự mình đưa ra.

Điển Thiếp

Chương 62: Phải dùng đến kéo rồi (2)