Lưu ma ma xem xong cũng chỉ có thể thở dài theo, "Đại gia đã tống người vào đại lao, dù lý do đầy đủ, trong lòng Lý phu nhân chắc chắn hiểu vì sao, đây chẳng phải là xé rách mặt rồi ư? Bây giờ lại là có ý gì.”
"Đây là bất mãn với ta, muốn ta chống lưng cho Tây viện và làm chủ đấy.”
Tưởng phu nhân thật sự bực mình, cuộc sống quá yên bình, chuyện thê thiếp đấu đá nhau là những trò cũ ở kinh thành bà đã thấy cách đây hai mươi năm ở kinh thành, mà Liễu Yên lại không phải là người có lòng dạ thâm sâu, bà đã lơ là, "Cũng phải, đại gia của các ngươi bận rộn bên ngoài, giao vợ giao con cho ta, chính là mong ta chăm sóc chu toàn cho người ta, giải quyết nỗi lo lắng cho hắn, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Là ta sơ ý, ta cứ nghĩ đại nãi nãi của các ngươi sẽ không làm thế, già rồi thật là lú lẫn.”
Tưởng phu nhân vừa ảo não vì sự sơ suất của mình, vừa thầm hận Lý phu nhân, bàn tay vươn quá dài, nhà bà cho khuê nữ bà ta ăn ngon mặc đẹp, sống những ngày thật sung sướng, chỉ thiếu không thờ cúng thôi, còn muốn gì nữa? Liễu Yên cũng vậy, trong lời khai không có bóng dáng nàng ta, nhưng chắc chắn là nàng ta đã trút bầu tâm sự với Lý phu nhân, nên Lý phu nhân mới nảy sinh ý nghĩ này.
Bà đối xử với mọi người vốn dĩ rộng rãi nhân hậu, nhưng nếu có người dựa vào sự rộng rãi này mà lộng hành, thì chỉ đành xin lỗi rồi, Tưởng phu nhân bảo Lưu ma ma mang một bộ Khuê Huấn đến Đông viện, chỉ đích danh cho Liễu Yên, bảo nàng ta không có việc gì thì ở nhà luyện chữ, học làm người nữ nhân của gia đình, tạm thời đừng ra ngoài đi lại.
Đây vẫn là lần đầu tiên, Tưởng phu nhân nhân từ lại làm mất mặt nhi tức như vậy, hình phạt không nặng, nhưng vấn đề là sự đả kích về thể diện và danh tiếng mà hình phạt này mang lại, Liễu Yên suýt nữa ngất đi tại chỗ.
Từ ngày đó, khi Phùng Mẫn bình an sinh ra đứa con, nàng ta đã có linh cảm rằng chuyện của mẫu thân nàng ta không những không thành, mà rất có thể còn bị bại lộ, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, mới là ngày thứ ba mà thôi.
Nhanh chóng và quyết liệt như vậy, không cần nghĩ cũng biết là ai làm, nàng ta đã sai rồi, ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên để Phùng Mẫn vào phủ, nhưng không phải Phùng Mẫn thì cũng sẽ có người khác, chỉ cần nàng ta không sinh được con, thì hậu viện sớm muộn gì cũng sẽ có người khác.
Liễu Yên không thể không oán hận cơ thể của mình, nếu nàng ta có một cơ thể khỏe mạnh, có thể sinh con, có lẽ sẽ không đến bước đường này hay chăng?
Giam lỏng Đông viện, Tưởng phu nhân luôn mãi cân nhắc, cũng không biết phải ngả bài với Lý phu nhân thế nào, tình hình lúc này hai bên đều biết rõ, nhưng vào thời điểm thành Vân Dương nguy cấp, Thái phủ và phủ Huyện lệnh không những không đồng lòng, trái lại còn nảy sinh bất hòa, đây là điều tối kỵ, ngay cả Thứ sử đại nhân cũng cảm thấy đau đầu, "Ta đã sớm nói bà quá rộng lượng với hậu viện, không có quy củ thì không thành phép tắc, bà luôn cứ một tấm lòng từ mẫu, có người chính là ‘một thăng gạo nuôi ân nhân, một đấu gạo nuôi kẻ thù’, bây giờ thì biết chưa?”
"Đến tìm ông tham khảo ý kiến, toàn là những lời nói gió lạnh, ta ngược lại không sợ xé rách mặt, xem sau này ông làm việc cùng với Lý đại nhân thế nào!" Làm việc vất vả mà không được lòng người, Tưởng phu nhân rất giận, còn phải bày tỏ cho mình: "Nhi tức hồi nhỏ là một cô nương đáng yêu đến mức nào, lại còn là người chính mắt chúng ta nhìn lớn lên, không khác gì nửa nữ nhi, thân thể lại không tốt, ta đã không mong chờ gì, ai ngờ lại thành ra thế này?”
"Được rồi, được rồi, bà đừng giận, ta cũng chỉ nói một chút mà thôi.” Thứ sử đại nhân thở dài: "May mắn Tây viện mẫu tử bình an, chiều nay họ bế thằng bé lên cho ta xem, sinh ra thật là tốt, thiên tình đầy đặn, đôi tai vểnh kia có chút giống phụ thân thằng bé, trưởng thành chắc chắn là đứa trẻ có tiền đồ. Nhi tử muốn bồi thường thế nào, bà cứ làm theo là được, bây giờ xem ra, đứa bé này Đông viện không thể nuôi rồi, bà chịu khó một chút, đích thân nuôi nấng tôn nhi đi.”
"Ông nghĩ ta không biết ông sao? Nuôi ở chỗ ta, tiện cho ông mỗi tối về gặp có phải không? Lần này đã được như ý rồi nhé.” Tưởng phu nhân vừa nói vừa cười rộ lên, phu thê bọn họ đều đã gần sáu mươi, mong tôn tử đến mức mắt đã mờ đi, trượng phu vui vẻ là chuyện hợp tình hợp lý, bà cũng rất vui.
"Người hiểu ta nhất không ai khác ngoài hiền thê, ta phải đặt cho thằng bé một cái tên thật hay, an ủi nhi tử một chút.”
Sáng hôm sau, sau khi ăn cơm xong, Thứ sử đại nhân gọi nhi tử đến, nói rằng chuyện trong nhà ông đã biết cả rồi, ý của ông là tạm thời nhẫn nhịn, hiện tại chỉ có nhân chứng, thiếu vật chứng có lực, không thể nào đi bắt Lý phu nhân được.
Điều quan trọng nhất là thời cuộc đang không ổn định, bên trong thành không nên gây thêm chuyện, gây rối loạn nội bộ, nhi tử ông mấy ngày nay cũng không dễ dàng, ông cũng thương xót, khuyên nhủ: "Từ khi con còn nhỏ vi phụ đã dạy con, tề gia trị quốc bình thiên hạ, một hậu viện vững chắc có vai trò rất quan trọng đối với sự nghiệp của một nam nhân, một người thê tử hiền lành quyết định sự phát triển của gia tộc ba đời về sau, con vẫn luôn làm rất tốt, trong chuyện nữ sắc rất có khắc chế. Nhưng con rốt cuộc không hiểu nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân được độc sủng đã lâu, khi họ cảm nhận được mối đe dọa, sức sát thương của họ không thua kém những nam nhân dũng mãnh trên chiến trường, thậm chí còn âm hiểm và đẫm m.á.u hơn, đây cũng là một trong những lý do ta đồng ý cho con có điển thiếp. Bây giờ ta vẫn nói câu đó, đứa nhỏ đã có rồi, đưa người ta đi, mọi việc sẽ tốt đẹp, hậu viện của con sẽ bình an hòa thuận như trước đây.”
"Phụ thân, Tây viện đã quá uất ức rồi.” Phụ thân chẳng những không lấy lại công bằng, mà còn không cho phép hắn giữ người lại sao?
"Đừng nóng vội, ta nghe mẫu thân con nói, con rất thích nha đầu kia phải không? Ta cũng nhìn ra, nha đầu ở Tây viện thông minh lanh lợi hơn Đông viện nhiều, biết cách làm người làm việc, có một người như vậy trấn giữ ở phía sau, tự nhiên mọi chuyện sự không lo. Nhưng một núi không thể có hai hổ, con đừng nghe bên ngoài nói gì về thê thiếp hài hòa, nơi nào có người nơi đó có đấu tranh, đặc biệt đừng đánh giá thấp lòng ghen tị của nữ nhân. Con phải suy nghĩ kỹ, con làm sao để cân bằng cuộc đấu tranh giữa hai người họ, nếu con muốn giữ lại Tây viện, trong khi Đông viện không có lỗi, phủ chúng ta lại không thể vô tình vô nghĩa.”
Vậy nên cách tốt nhất là tuân thủ khế ước, đưa Phùng Mẫn đi, nhưng cách này lại là cách Thái Giới loại bỏ đầu tiên trong tất cả các lựa chọn, chính vì hắn vẫn chưa nghĩ ra bây giờ nên làm gì, mới do dự dậm chân tại chỗ, khắp nơi bị kiềm hãm, suýt nữa còn làm hại đến Mẫn Mẫn.
Đến nỗi khi tới thăm nàng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, ngồi bên giường một lúc lâu, chỉ ngây dại nhìn nàng, không có động tác.
Phùng Mẫn cười cười, "Sao vậy? Ta béo lên rồi sao?”
Mấy ngày nay canh hầm liên tục, lại uống thuốc tiêu sữa, cả người kiều diễm ướt át như đóa hoa, đầy đặn xinh đẹp, vừa có sự ấm áp dịu dàng của người mẫu thân, vừa có sự trong trẻo tươi sáng của thiếu nữ, đẹp đến tận sâu trong lòng hắn, hắn nắm lấy tay nàng, âu yếm hỏi: "Vết thương thế nào rồi? Còn đau không?”
"Không còn đau nữa, ngày thứ hai ta đã có thể xuống giường đi lại rồi, không phải đã nói với chàng rồi sao?”
"Ta chỉ sợ thôi.”
Thật sự sợ, thần kinh vốn đã mệt mỏi cực độ lại càng căng thẳng, bà đỡ ra nói phải động kéo, nỗi sợ hãi sắp mất đi nàng đã chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ. Sau khi đứa nhỏ sinh ra một lúc lâu, hắn vào xem nàng ngủ bất động, không nhịn được phải thăm dò hơi thở của nàng. Hắn muốn đích thân canh nàng tỉnh dậy, bị Chu Tú Nhi làm liều mời ra ngoài, ở trong thư phòng trằn trọc nửa đêm cũng không ngủ ngon, ai ngờ trái tim vừa mới thả lỏng, lại bị những lời của Trần ma ma đánh trở về đáy vực.
Hắn sợ, nếu nàng biết tất cả những chuyện kia, nhất định nàng sẽ không ở bên hắn nữa, nàng luôn luôn nhường nhịn, lui về phía sau, mong cầu không gì hơn ngoài bình an rời phủ, vậy mà vẫn có người không dung tha, và tất cả những điều này, đều do hắn mà gây nên.