Tuy rằng mỗi lần đến thăm, hắn đều có vẻ ngoài thư thái, nhưng Phùng Mẫn vẫn nhận ra sự u uất ẩn sâu trong đôi mắt của Thái Giới, nàng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì, mấy hạ nhân ở Tây viện cũng không hỏi ra được, chỉ biết đại gia dường như có mâu thuẫn với Đông viện, đại nãi nãi đã nhiều lần cho người đến mời, nhưng đều bị phớt lờ, thậm chí ngay cả Lý phu nhân cũng không được phép đến thăm.
Rốt cuộc là chuyện nghiêm trọng gì mà lại gây ra cớ sự như bây giờ, Trần ma ma rất kín miệng, còn nhân cơ hội nhét tiểu thiếu gia vào lòng Phùng Mẫn để cắt ngang suy tư của nàng, "Xem Đại Bảo của chúng ta đã biết nhận người rồi, nhìn mẫu thân không chớp mắt này, ý là mau đến bế con đi đấy.”
Chu Tú Nhi cũng nói, " Đúng vậy, vừa vào lòng mẫu thân là cười ngay, đúng là đứa tinh ranh, thật sự rất thông minh.”
Không biết là ai đã gọi cái tên Đại Bảo này trước, vốn chỉ là cách gọi thân mật trong phạm vi nhỏ ở Tây viện, Tưởng phu nhân nghe thấy liền lên tiếng, cứ lấy một cái tên cúng cơm dễ nuôi, để lấn át khí chất cao quý, tránh du thần đi ngang chú ý, mấy đầy tớ cũng đừng gọi là tiểu thiếu gia, một đứa trẻ nhỏ như thế, gia hay không gia gì chứ, cứ gọi tên là được rồi.
Vừa sinh ra đã được trăng sao quần quanh, tổ phụ tổ mẫu cũng yêu thương vô cùng, chỉ có Phùng Mẫn có chút hờ hững khác thường, người ta gọi thì nàng mới chủ động đi bế, bế trong lòng chỉ ngây người nhìn không chớp mắt, cũng không hôn cũng không trêu chọc, bế một lúc lại đưa cho nha đầu, mọi người chỉ nghĩ nàng vừa sinh xong nên không có sức lực, nhưng Chu Tú Nhi lại hiểu tâm sự của nữ nhi, đợi lúc không có ai liền khuyên nàng, "Bế một cái thì có sao đâu chứ? Về sau muốn... Aiz, con cũng đừng chỉ nghĩ đứa bé không thể ở bên mình, con nhìn xem trong phủ này, ai mà không thương thằng bé đâu? Ngay cả đại gia không thích cười nói, ta còn thấy hắn một mình trong phòng hôn lên má đứa bé nữa đấy, có thể thấy hắn cũng yêu thương như m.á.u thịt, được sinh ra trong một gia đình như vậy, đó là phúc khí của thằng bé rồi.”
Nghĩ lại ngày xưa gia đình nghèo đến mức không có cơm ăn, đã không biết bao nhiêu lần ảo tưởng nếu có thể đưa đứa bé đến một nơi nào đó để có bữa no, cả đời bà không gặp lại cũng có sao đâu, nói đến chuyện đau lòng, Chu Tú Nhi không nhịn được, "Con nghĩ ta chỉ sinh được con và ca ca của con là hai đứa thôi sao? Không phải, con còn có một ca một tỷ nữa, vừa sinh ra đã gặp hạn hán, ta lại không có một giọt sữa nào, cứ vậy mà trơ mắt nhìn bọn nhỏ giống như mèo con c.h.ế.t đói không còn hơi thở. Đứa trẻ ngốc, chúng ta phải biết trân trọng phúc phận, con đưa thằng bé đến một gia đình như thế này, đã dốc hết sức rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Phùng Mẫn không ngờ mẫu thân đã từng trải qua hai lần đau khổ mất con, tâm trạng u sầu lập tức dời đi, hóa thành sự thương xót và hổ thẹn với mẫu thân, nắm lấy tay bà, "Mẫu thân.”
"Đó đều là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi, cũng đã gần quên rồi, không phải nhờ Đại Bảo, ta cũng không nghĩ tới nữa. Không cần con khuyên, ta sớm đã nghĩ thông rồi, kiếp sau hai đứa bọn nó được đầu thai vào một gia đình tốt, chẳng phải tốt hơn là theo ta chịu nghèo khổ đó ư? Cho nên con à, trân trọng khi đứa bé còn ở bên, cần thân thiết thì thân thiết, đừng đợi sau này không gặp được nữa lại hối hận.”
Phùng Mẫn gật đầu thật mạnh, không chừng một ngày nào đó đứa bé sẽ bị Đông viện bế đi nuôi, nàng phải quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này, nhưng gần hết tháng cữ rồi mà vẫn chưa có ai đến bế đứa bé, Phùng Mẫn càng thêm nghi ngờ, sai Xuân Mai âm thầm đi hỏi thăm.
Ngày hôm đó, Chu Tú Nhi và Trần ma ma dẫn theo nhũ mẫu và đứa bé đến Thượng viện gặp Tưởng phu nhân, Xuân Mai cũng không biết đi đâu, Tây viện chỉ còn lại một mình Phùng Mẫn.
Nàng đã ở trong phòng suốt một tháng, Chu Tú Nhi muốn nàng ở đủ bốn mươi hai ngày mới được ra ngoài, Phùng Mẫn lợi dụng lúc trong viện không có ai, đi đến khu rừng trúc sau hậu viện, ngắm cảnh tuyết tươi mới để hít thở không khí, đằng sau hành lang, hai bà tử đang dọn dẹp đống đất và lá khô dưới hòn non bộ, vừa làm vừa tán gẫu.
“... Mấy người bên dưới đều nói, có vẻ có thật, nhưng chẳng phải mẫu tử đều bình an đấy sao?”
Mẫu tử bình an? Hình như có đề cập đến mình, Phùng Mẫn có chút để tâm, đứng dậy đi đến gần hơn hai bước. Những hạ nhân trong nhà này quen thói nhiều chuyện, không có việc gì cũng phải tìm ra tin tức để buôn chuyện, đã có người nói, thì chắc chắn có điều đáng tin.
"Nhà thông gia của ta đêm hôm đó cũng ở bên ngoài phòng sinh với đại nãi nãi, chính tai nghe thấy nói phải dùng kéo, đã đến mức phải dùng kéo, vì sao sau đó mẫu tử lại bình an cho được? Ai mà tin bà đỡ không làm chuyện mờ ám bên trong? Hơn nữa ngươi không phát hiện ra sao, đại gia không bao giờ vào cửa Đông viện nữa! Trước đây chưa từng có chuyện này. Hôm qua Lý phu nhân đưa bái thiếp đến muốn thăm đại nãi nãi, phu nhân lại không tiếp. Mọi người đều nói đại nãi nãi không hề bị bệnh, mà là bị cấm túc, vì sao chứ? Còn không phải vì chuyện vứt mẫu lưu tử không thành đó sao! Lại còn nói là thông qua mẫu gia mua chuộc bà đỡ, cho nên phu nhân chúng ta tức giận luôn cả với Lý phu nhân nữa. Vốn dĩ cũng đúng, chuyện của phủ Thứ sử chúng ta, dựa vào đâu mà phủ Huyện lệnh của họ lại xen vào, dù là thông gia cũng không nên.”
"Nói như vậy, di nương thật sự rất may mắn, người ta có chuẩn bị mà đến, vẫn có thể hóa hiểm thành lành.”
"Không phải sao, cũng tội cho đại gia, nghe nói ngay cả tiểu thiếu gia cũng không cần, chỉ muốn giữ lớn....”
Những lời sau đó Phùng Mẫn không nghe rõ nữa, hai bà tử cầm chổi đi càng lúc càng xa. Phùng Mẫn đứng một lúc dưới khu rừng trúc héo úa, một cơn gió lạnh thổi qua, tuyết rơi xào xạc, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh lam tron vắt, chưa bao giờ khao khát trở về nhà như lúc này.
Chu Tú Nhi ở lại phủ Thứ sử một tháng này, ở phải nói rất thoải mái, Tưởng phu nhân đài các hòa nhã, mấy nha đầu bà tử ở đây đều không phải là người hay sinh sự, nỗi lo lắng cẩn trọng ban đầu của bà chỉ vài ngày đã tan thành mây khối.
Hôm nay bế tiểu thiếu gia đi Thượng viện, Tưởng phu nhân tiết lộ vài ý muốn đích thân nuôi đứa bé, điều này càng làm bà vui mừng hơn, bà nghĩ rằng khi về sẽ nói ngay với khuê nữ, để con bé yên tâm.
Đúng lúc ăn cơm, bữa ăn cho người ở cữ cũng được sắp xếp rất chu đáo, món nào cũng khác nhau, lại ngon và bồi bổ, cách làm phức tạp của một món ăn kia, bà chưa từng nghe qua, một bữa lại có đến bảy tám món., Chu Tú Nhi một bên dỗ dành đứa bé, đột nhiên nghe thấy khuê nữ đang ăn cơm nói: "Mẫu thân, ngày mai người dọn dẹp đồ đạc trở về đi.”
Bước chân đang đi của Chu Tú Nhi hơi khựng lại, "Vừa nãy phu nhân còn bảo ta ở lại thêm mấy ngày, ta cũng nghĩ đợi con hết tháng cữ rồi ta sẽ đi, chẳng qua ở lại lâu như vậy ta cũng không yên tâm ở nhà, nếu con đã khỏe rồi, vậy ta về trước cũng được.”
Tưởng rằng còn phải tốn nhiều lời giải thích, không ngờ mẫu thân lại rất nghe lời, tiết kiệm được giai đoạn này.