Điển Thiếp

Chương 73: Nhi tử tự mình hắn nuôi (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Phùng Mẫn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là cùng mẫu thân đi đến bên bờ suối nhỏ để rửa dụng cụ nấu nướng, liền ở dưới ánh trăng mờ ảo thấy một cái bóng quen thuộc, thấy trạng thái của Nhị Nữu lén lút và hoảng loạn, nàng không yên tâm đi theo, bây giờ lại trở thành đồng lõa.

Cũng may, trước lạ sau quen, họ đều không phải lần đầu tiên g.i.ế.c người. An ủi Nhị Nữu xong, Phùng Mẫn đi lên thăm dò hơi thở, tình hình không tốt lắm, Vương Nhị Nữu chưa kịp đợi nàng nói gì, cả người vây quanh một loại bình tĩnh vỡ vụn và điên cuồng, túm lấy tảng đá lại nện thêm mấy nhát thật mạnh, cho đến khi Vương A Đại hoàn toàn tắt thở, nàng ta như kiệt sức mà xụi lơ, bình tĩnh nói, “Mẫn tỷ, ngày mai tỷ hãy nói với mọi người đi, về đến nhà, ta sẽ tự mình đến nha môn huyện tự thú.”

Bầu trời đêm trong vắt, lửa trại ở doanh địa không xa nhảy nhót, mọi người đều chìm vào giấc ngủ say, yên lặng một lát, Phùng Mẫn đột nhiên nói, “Hôm nay chúng ta đi qua Ngưu Phong Đà, muội có nghe thấy tiếng sói tru hay không? Nếu có sói đi theo, kéo một tên du côn đi một mình vào nửa đêm cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Mấy ngày nay đang tan tuyết, nước tuyết trên núi tụ lại thành sông, lạnh thấu xương, người bị thương không cẩn thận rơi xuống, lại không có người kịp thời phát hiện, qua một đêm c.h.ế.t cóng ở trong đó, cũng rất hợp tình hợp lý.”

Nghe ra ý ngoài lời của Phùng Mẫn, m.á.u trong toàn bộ cơ thể Vương Nhị Nữu đều bắt đầu ấm lại, hốc mắt ta nàng chứa đầy lệ, bao gồm bao nhiêu tủi thân và tuyệt vọng, “... Mẫn tỷ.”

Việc đã xen vào rồi, thì phải quản tới cùng, Vương Nhị Nữu phạm tội trong lúc kích động, g.i.ế.c người đã dùng hết toàn bộ sức lực và dũng khí của nàng ta, Phùng Mẫn phải giúp nàng ta giải quyết hậu quả.

Nửa đêm không có tiếng sói tru, chạy đi nói với người ta rằng Vương A Đại bị sói kéo đi căn bản là không thực tế, mà trên người Vương A Đại có nhiều vết thương do bị đập như vậy, đẩy xuống nước cũng không thể che giấu được, việc duy nhất có thể làm là hủy thi diệt tích.

Phùng Mẫn lẳng lặng trở về xe ngựa lấy ra hai cái cuốc nhỏ, cùng Vương Nhị Nữu bận rộn cả nửa đêm, đào một cái hố không sâu không cạn, chôn người vào. Không yên tâm lại nhặt thêm một ít cành cây khô và lá khô phủ lên trên, thống nhất lời nói rồi ai về nhà nấy.

Vương Nhị Nữu lo lắng sợ hãi rất lâu, may mắn là mọi người đều nóng lòng về nhà, ngày hôm sau tùy tiện ăn chút lương khô rồi bắt đầu lên đường, đợi đến khi có người nhớ ra hỏi về Vương A Đại, đã mấy ngày trôi qua, một người khắp nơi đều bị ghét như vậy, mọi người nói chuyện một lát rồi cũng không truy cứu sâu nữa.

Đình Châu, Tịnh Châu, Lương Châu đồng thời bị tập kích, chỉ có thành Vân Dương - cổ họng trọng yếu của Đình Châu - được bảo toàn, chống đỡ được đến khi đại quân tới cứu viện. Vì cánh cửa quan trọng này được giữ vững, tổn thất của toàn bộ Đình Châu so với các nơi khác, gần như có thể bỏ qua không tính đến. Thánh Thượng long nhan vui mừng, lại lo lắng Thứ sử Đình Châu là bào đệ của Hoàng hậu, sau tai ương lần này, liền điều Thứ sử Đình Châu về kinh thành, sửa thụ phong thành Phó tham quân, Tổng đốc quân vụ Kinh kỳ.

Thành Vân Dương sau trận chiến này bị tổn thất nặng nề, phủ Thứ sử dời về phía Tây đến ải Phùng Nghĩa, Thứ sử đại nhân vẫn phải chờ Thứ sử mới nhậm chức mới có thể dời chức xuống phía Nam, nhưng vì đứa nhi tử độc nhất bị thương, đã sớm dặn dò người nhà thu dọn của cải, dẫn người đi trước.

Tưởng phu nhân dẫn theo nhi tức vốn chỉ đi đến ải Gia Dự chờ tin tức, nghe nói cả nhà được triệu về kinh, nhất thời không quyết định được nên đợi trượng phu cùng đi, hay là đi trước về dọn dẹp nhà cửa. Kết quả liền nghe nói nhi tử bị thương nặng, Tây Bắc không dưỡng tốt được, phải về Lạc Dương tìm đại phu giỏi uống thuốc tốt.

Quản gia tìm được một ngôi nhà này cực kỳ ổn thỏa. Một đại viện tam tiến, Tưởng phu nhân lòng như lửa đốt, sai người dọn dẹp ra một gian đại viện rộng rãi, sạch sẽ yên tĩnh, đợi nhi tử đến, quả nhiên thân hình gầy đi không ít, một vết thương do tên b.ắ.n xuyên qua vai trông thật dữ tợn đáng sợ, tấm băng gạc trắng tinh quấn mấy vòng vẫn lờ mờ thấm m.á.u ra ngoài, lại thêm một đường bôn ba, mặt mày mất sắc máu.

Tưởng phu nhân khó chịu đến lòng thắt lại, đích thân giám sát người dìu nhi tử nằm xuống, mời đại phu giỏi nhất đến thay thuốc sắc thuốc, từng người hạ nhân hầu hạ trong phòng đều được gọi đến dặn dò kỹ lưỡng, canh chừng đến buổi tối, Thái Giới tỉnh lại, Tưởng phu nhân tiến lên, giống như lúc nhi tử còn nhỏ, lo lắng nói, “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, có đói không? Có gì muốn ăn ta bảo họ làm ngay, con bị thương nặng như vậy, ta nghĩ chúng ta cứ ở đây tĩnh dưỡng một thời gian rồi lại đi.”

Vừa hay, nhi tức trên đường đi cũng mặt mày không còn chút sắc máu, nàng ta vốn đã nghĩ nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày, bây giờ nhi tử cũng đến rồi, hai tiểu phu thê trước đây có chút mâu thuẫn, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chung quy cũng nên hòa hảo lại, nếu không trở về kinh đô sẽ bị người ta chê cười.

Tưởng phu nhân lải nhải một hồi, chỉ có một mình bà nói, nửa ngày thấy nhi tử không có phản ứng, khẽ nhắm mắt lại không để ý đến ai, đoán là hắn mệt rồi, không lải nhải nữa, nghĩ rằng qua mấy ngày sẽ tốt hơn.

Đợi liền mấy ngày, đợi đến khi nhi tử có thể xuống đất đi lại, vẫn là một bộ dạng chán nản, bà nói để nhi tức chuyển đến ở cùng, hắn không những không để ý, ngược lại còn bế Thái Đại Bảo từ viện của bà đi, muốn tự mình chăm sóc.

Điều này làm Tưởng phu nhân tức muốn nổ phổi, đuổi theo sau lưng nhi tử, chỉ nhìn chằm chằm vào tôn tử trắng trẻo mũm mĩm, “Con làm gì thế này? Bản thân vết thương còn chưa lành, Đại Bảo ở trong phòng ta ăn ngon ngủ ngon, con đưa thằng bé đến tiền viện lạnh lẽo như vậy, thằng bé mới có bao nhiêu tuổi chứ, làm sao chịu được?”

Thái Giới mắt điếc tai ngơ, một tay ôm nhi tử, khiến một đám người đuổi theo sau lưng, sợ hắn mang thương tích ôm không vững, nào ngờ Thái Đại Bảo nằm trong vòng tay vững chãi của phụ thân, trợn tròn một đôi mắt sáng ngời, chớp cũng không chớp, còn cười ha ha một cách thích thú. Đợi đến khi phụ thân nhóc đặc nhóc lên giường, nhìn trái nhìn phải, thấy cái gì cũng mới lạ vô cùng, một chút cũng không sợ hãi.

Tuy nói đã là tháng năm, nhưng sớm tối gì cũng vẫn còn lạnh, phòng của Tưởng phu nhân được làm cho ấm áp thoải mái, một loạt nhũ mẫu nha đầu, đồ dùng quần áo của em bé đều đầy đủ. Còn viện của nhi tử này thì có gì chứ, ngay cả địa long cũng không có, bn thân hắn còn không chăm sóc tốt được, huống hồ là mang theo một đứa bé.

Tưởng phu nhân khuyên nhủ hết lời, thậm chí còn bày tỏ rằng đợi hắn lành vết thương rồi, nếu thật sự muốn tự mình chăm sóc nhi tử, bà cũng sẽ không quản nữa, mặc cho hắn tự làm khổ. Nhưng hắn lại dầu muối không vào, đôi mắt tối đen trầm tĩnh chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu tử trên giường, không biết đang nghĩ gì.

Tưởng phu nhân biết mềm mỏng đều không có tác dụng, tức giận phủi tay mặc kệ, trở về hậu viện sai người đưa đồ đạc của tiểu thiếu gia cùng với hai nhũ mẫu và bốn đại nha đầu đến.

Sau đó nghe người ở tiền viện đến bẩm báo, buổi tối tiểu thiếu gia ngủ cùng với đại gia, buổi sáng thức dậy, đại gia đích thân giám sát người thay quần áo, lau rửa cho tiểu thiếu gia, làm xong thì tự mình bế lấy dỗ dành, trừ lúc đứa trẻ đói cần b.ú sữa, hai phụ tử này lại như hình với bóng.

Điển Thiếp

Chương 73: Nhi tử tự mình hắn nuôi (2)