Tưởng phu nhân nghe đến ngây người, bà cũng hiểu được quyết tâm tự mình nuôi con của nhi tử, bà muốn nhìn tôn tử, còn phải mong mỏi chạy ra phía trước mà nhìn, nhi tử cũng cho phép bà bế đứa bé đi, nhưng buổi tối nhất định phải đưa về cho hắn, hắn muốn ngủ cùng nhi tử.
Tưởng phu nhân triệt để im lặng, than phiền với Lưu ma ma, “Đại gia nhà các ngươi thế này là làm sao vậy, ngay cả ta cũng không tin nữa sao? Tôn tử ruột của mình, chẳng lẽ ta sẽ bạc đãi thằng bé à.”
Lưu ma ma ôm tay đứng bên cạnh giường, không tiện chỉ điểm bến mê cho phu nhân, bà ta nhìn đại gia trưởng thành, sao lại không hiểu trong lòng đại gia có giận, còn có oán. Ngay cả bà ta cũng nhìn ra, đại gia thật sự thích Phùng di nương, muốn giữ người lại trong phủ, phu nhân hiểu rõ thế sự, lại sao có thể không rõ chứ?
Nhưng sự yên bình của hậu viện, thể diện của thông gia lại vĩnh viễn đặt trước tâm ý của nhi tử, chẳng những không đối xử tốt với người ta, người ta muốn đi, không những không giữ lại, mà còn thuận nước đẩy thuyền, chỉ mong người ta đi thật nhanh.
Thân là mẫu thân ruột thịt của đại gia, một trong những người đáng tin cậy nhất của đại gia, lại không thể dựa dẫm hay tin tưởng chút nào. Thời điểm sinh nở, người ta suýt chút nữa bị bỏ đến chết, sau đó lại coi như không có chuyện gì xảy ra, không có bất kỳ biểu hiện gì.
Nếu nói đại gia có ba phần tức giận với đại nãi nãi, thì đối với phụ mẫu của mình lại có bảy phần oán hận. Người ngoài thì không nói, chẳng lẽ chính mình lại không hiểu nhi tử mình là người thế nào sao? Không nhìn ra thái độ của hắn sao? Tại sao không thể yêu người yêu cả đường đi lối về, đối xử với người kia tốt một chút, mà nhất định phải đi ngược lại tâm ý của hắn để chia rẽ bọn họ?
Chỉ mong người đã đi rồi chuyện đã rồi, ván đã đóng thuyền, khí giận trong lòng đại gia sẽ chậm rãi tan biến theo thời gian, để cả nhà có thể trở về như xưa.
Một buổi chiều gió hiu hiu, ấm áp dễ chịu, cửa sổ gỗ mở rộng, ánh mặt trời chiếu nghiên vào trong phòng, trên chiếc giường lớn rộng rãi có hai người một lớn một nhỏ đang ngủ.
Đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu, bình yên ngủ say sưa, người nam nhân bên cạnh cũng nhắm chặt mắt, trường bào buông lỏng, sắc mặt có chút tái nhợt vì mất máu, lông mày đen đậm, đường nét mượt mà, khóe miệng mím chặt chỉ khi trong giấc mơ mới bộc lộ một chút ấm ức.
Thái Giới khẽ cau mày, lại mơ thấy một ngày kia hắn dùng mọi cách cầu xin mà người vẫn rời đi không ngoảnh đầu, hắn ôm đứa nhi tử đang khóc lớn đuổi theo, cũng không thể khiến lòng người đó mềm mỏng hơn một chút nào. Nàng cứ thế mà đi, không chút lưu luyến, ngay cả bóng lưng cũng lạnh lùng vô tình có thể làm người khác đau lòng, đứa nhỏ bên cạnh dường như cũng cảm nhận được sự không vui, trong mơ khẽ rên rỉ, có phải cũng mơ thấy mẫu thân không cần mình nữa rồi không?
Mấy ngày nay hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon, mỗi lần ngủ được một hai canh giờ, lại giật mình tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, tỉnh dậy nhìn khuôn mặt quen thuộc của nhi tử, khẽ cọ cọ lên má mềm mại của thằng bé, cuối cùng lại thất vọng rũ mắt xuống, xa cách đã lâu, mùi hương của nàng trên người nhi tử cũng đã tan biến. Thái Giới thở một hơi, ngồi dậy khỏi giường, Trần ma ma và Thái ma ma nghe thấy động tĩnh, bưng nước vào hầu hạ.
Vì người còn bị thương, lại không cần ra ngoài gặp khách, nên không cần phải chỉnh trang, chỉ thay một bộ áo bào xanh giản dị ở nhà, khuôn mặt tuấn tú được tôn lên, càng thêm lạnh lùng xa cách.
Liễu Yên gọi Xuân Diên dìu đến tiền viện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Thái Giới như vậy, một phu quân như vậy, nàng ta đã độc chiếm nhiều năm như vậy, đột nhiên có người đến giành, nàng ta bảo vệ đồ của mình thì có gì sai?
Nàng ta chỉ hận là đã không sớm phát hiện ra, nếu không sẽ không lâm vào cục diện bị động như thế, may mà bây giờ không còn trở ngại nữa, những gì nàng ta muốn nhất định có thể giành lại. Nàng ta sờ sờ khuôn mặt gầy gò của mình, có chút hối hận vì trước khi ra ngoài đã không tô son điểm phấn tử tế, sắc mặt chắc chắn trắng bệch yếu ớt, nhưng cũng không bận tâm nữa.
Nàng ta chầm chậm tiến lên, đứng ở cửa, trước hết bắt chuyện với hai vị ma ma, “Phía trước trồng cây cối rậm rạp, buổi tối nhiều muỗi, mỗi đêm phải cẩn thận xông cho sạch sẽ.”
Trần ma ma là một cái hũ nút, không hỏi đích danh thì thường không mở miệng, Thái ma ma cười nói: “ Đúng thế ạ, mấy ngày nay xông hương tốn kém nhất, tiểu thiếu gia nhà chúng ta da dẻ lại non nớt, bị muỗi cắn một cái là sưng đỏ, tội nghiệp, nhìn đã thấy vừa ngứa vừa đau.”
“Nơi ta ở còn có chút hương lan mang từ nhà đến, xông muỗi rất hiệu quả, ngươi đi gọi Phương tìm ra, xông muỗi cho tiểu thiếu gia. Trong hộp trang điểm còn có thuốc mỡ trị ngứa, lát nữa các ngươi bế đứa bé qua, bôi thuốc cho thằng bé.”
Thái ma ma nhìn đại gia đang ngồi trước cửa sổ không nói một lời, dường như đang đắm chìm trong sách vở, lại nhìn đại nãi nãi đang cố gắng tìm chuyện để nói, không biết có nên đồng ý hay không, chỉ nói: “Phu nhân đã cho người đưa không ít thuốc mỡ đến, tiểu thiếu gia một mình dùng một năm cũng không hết.”
Trong lòng lại nghĩ, rõ ràng có thể mang đến, lại cố ý làm phiền gọi bế đứa trẻ qua, chắc chắn là muốn thể hiện tốt với tiểu thiếu gia một chút để lấy lòng đại gia, mong rằng băng sẽ tan.
Nhưng người kia lại không tiếp lời, Thái ma ma kẹt giữa cặp phu thê kỳ quặc này, chỉ thấy lúng túng, chỉ là lần này đại nãi nãi lại rất kiên nhẫn, đại gia rõ ràng không để ý, nàng ta cũng không giận, ở trong phòng một lúc, nhìn đứa bé một chút, rồi tự mình rời đi.
Sau đó mỗi ngày đều phải đến một lần, thể hiện một chút tâm ý, chống đỡ tinh thần chơi với tiểu thiếu gia một lát, chỉ là tiểu thiếu gia không thích mùi thuốc nồng đậm, đại nãi nãi vừa đến gần, liền bĩu môi rên rỉ muốn khóc.
Trần ma ma đau lòng tiểu chủ tử, lại sợ đắc tội với đại nãi nãi, không dám hành động, cuối cùng đại gia cũng nhìn ra tiểu thiếu gia khó chịu, bế đứa trẻ từ trong nôi lên đưa cho Trần ma ma, bảo mang ra ngoài chơi một lát.
Liễu Yên nhất thời tức giận siết chặt khăn tay, dứt khoát ngồi xuống cạnh giường, thở đều hai hơi, đau buồn nói: “Chàng có ý gì, ta là mẫu thân của đứa trẻ, chẳng lẽ chàng định cả đời không cho ta thân cận với nó? Chỉ tiếc là, đích mẫu chính là đích mẫu, nếu ta không nhận, tội danh bất hiếu e rằng nó không gánh nổi đâu.”
Nhìn đứa bé được bế ra ngoài, Thái Giới phản ứng không lớn, như không nghe thấy gì mà ngẩn người.
Ý thức được giọng điệu của mình có chút nặng, nàng ta đến để giảng hòa chứ không phải để cãi nhau, miễn cưỡng tự kiểm điểm, “Ta biết ta từng làm một vài chuyện sai, khiến chàng cảm thấy thất vọng, nhưng cuối cùng cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Mẫu thân ta thương ta nên hồ đồ một lần, chẳng phải cũng vì chàng sủng thiếp diệt thê, để người khác dẫm lên đầu ta mà ức h.i.ế.p ta đấy sao, mẫu gia của ta ra mặt cho ta thì có gì không đúng? Chàng không thể vì thế mà thật sự đoạn tuyệt với ta, dù sao còn nửa đời phải sống, chi bằng chúng ta mỗi người lùi một bước, ai cũng không nhắc lại chuyện cũ, làm lại từ đầu, không được sao?”
Chỉ là, nàng ta đã ấm ức nhún nhường như vậy, lại chỉ đổi lấy một câu hỏi lạnh nhạt.
“Sủng thiếp diệt thê? Vậy nàng cứ nói xem, bao gồm cả ta, cả Thái gia bọn ta, đã hành hạ tra tấn nàng thế nào mà kêu là để người khác dẫm lên đầu nàng.”
Người chịu uất ức lại không nói một lời, âm thầm rời đi, còn người dùng đủ mọi thủ đoạn giày vò người khác, ngược lại ra vẻ mình là kẻ chịu thiệt.