Điển Thiếp

Chương 78: Muội giận ta rồi sao? (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Phùng gia không rõ những điều đó, chỉ nghe nhi tử có tiền đồ, bèn không kìm được rơi lệ, Phương Thiên Hữu cũng không tiện nói quá rõ ràng, trò chuyện một hồi, Chu Tú Nhi dẫn Phùng Mẫn cùng hai tỷ muội Quyên Nhi vào bếp chuẩn bị bữa trưa, Phùng lão tam cùng Phương Thiên Hữu nói chuyện phiếm về mấy năm hành quân chinh chiến.

Cả nhà không ai dám lơ là với người bạn này của Phùng Ký, hơn nữa trong lòng Chu Tú Nhi còn có những suy tính khác, quyết tâm phải chiêu đãi thật chu đáo, tối hôm trước đã bàn bạc định năm món ăn. Cá phải là loại mới đánh được tối qua, gà mái đương nhiên cũng phải làm và nấu ngay, làm không xuể, đành gọi Phùng lão tam tới giúp.

Phương Thiên Hữu cũng không coi mình là khách chút nào, xắn tay áo, vén vạt áo trường bào lên thắt ở eo, đòi vào giúp làm gà, cả nhà mấy miệng người ngăn không được, chỉ thấy con gà đang nhảy tưng tưng đến tay hắn ta, chỉ trong ba bốn đường là đã xử lý gọn gàng.

Hắn ta nói là do hành quân đánh trận mà luyện được, có không ít lần không có đồ ăn, đành phải bắt bừa vài con thú hoang, ngay cả hổ và sói cũng từng ăn qua.

Chu Tú Nhi nghe vậy, liên tưởng đến nhi tử mình ở bên ngoài cũng gian khổ như thế, không muốn Phương Thiên Hữu phải lao động, giật lấy con gà còn chưa kịp vặt lông, chỉ bảo hắn ta đi nghỉ ngơi.

Phùng lão tam muốn giúp, Phùng Mẫn liền mời Phương Thiên Hữu vào đại sảnh, pha lại trà mới, sau mấy câu chuyện phiếm thì không biết nói gì nữa, thấy nàng cúi thấp gương mặt xinh đẹp, làn da hồng hào lấp lánh như đóa hoa đào đang nở rộ trên cành, Phương Thiên Hữu cũng hơi ngượng, tằng hắng giọng, "Hôm qua các muội cứ nhìn chằm chằm vào kiếm của ta làm gì, có phải chưa từng thấy bao giờ không?"

Ánh mắt hai người cùng lúc nhìn về phía bên hông trống không của hắn ta, Phùng Mẫn lắc đầu, "Là Nhị Nữu kể từ khi chạy nạn trở về, luôn gặp ác mộng. Ta nghe mấy người già nói rằng dùng một thứ đồ vật dính m.á.u người có sát khí nặng đặt dưới gối ngủ mấy ngày là khỏi, bọn ta cũng đã vào miếu xin bùa an thần."

Phương Thiên Hữu nghe xong cười nói: "Chuyện này có gì khó đâu, nhưng thanh kiếm này của ta rất nặng, cô nương các muội cầm sẽ dễ bị thương, không hay. Ta còn một thanh bảo kiếm nhỏ hơn, cướp được từ bộ lạc Tiên Linh của người Khương, cũng từng dính máu, có thể cho muội mượn."

Hắn ta chủ động như vậy, Phùng Mẫn cũng không từ chối, trước tiên tạ ơn, rồi sang hôm sau nhận được bảo kiếm thì chuyển cho Vương Nhị Nữu.

Người đương thời tin vào thần phật, phàm là chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần trong lòng cảm thấy an tâm là quan trọng hơn tất cả. Có thứ này để trấn an, nàng lại tặng thêm cho Nhị Nữu mấy viên thuốc an thần, tổng thể thì không thiếu gì nữa.

Nhờ hai lần giao thiệp này, Phương Thiên Hữu và Phùng gia trở nên thân thiết, đại quân đóng quân ở ngoài thành, chờ các chi nhánh khác quay về đội ngũ, hễ săn được thỏ rừng hay lợn rừng, Phùng gia luôn được một phần từ chỗ Phương Thiên Hữu, không những khiến Phùng đại cô phải liếc mắt, mà Phùng Mẫn vừa thức dậy, chợt thấy một lão thái thái xa lạ thình lình đứng sừng sững trong sân nhà mình nhìn chằm chằm vào nàng, thật sự là giật mình.

Chu Tú Nhi cũng cảm thấy khó hiểu, hỏi qua mới biết đó là quả phụ Lâm đại thẩm, mẫu thân của Phương Thiên Hữu, dậy từ lúc trời chưa sáng, đi hai mươi mấy dặm đường tới đây.

Phùng gia đang hoang mang, Lâm đại thẩm lại rất sảng khoái và hoạt bát, chỉ nói rằng nghe Phương Thiên Hữu thân thiết với Phùng gia, bà ta tới đây coi như đi thăm người thân, lại mang theo không ít đồ đạc, mặc dù được mời vào nhà, ánh mắt của bà ta vẫn cứ quấn quanh người Phùng Mẫn, rõ ràng là ánh mắt của bà mẫu xem tức phụ tương lai, dù là thưởng thức đi chăng nữa, cũng không chịu nổi sự mạnh mẽ như thế.

Phùng Mẫn im lặng, đi theo sau mẫu thân nàng, dọn dẹp thức ăn, khi bị nhìn đến mức không thể chịu đựng nổi, nàng liền trốn vào phòng của mình, lại nhân lúc không có ai dặn dò mẫu thân nàng, "Chuyện trước đây của con, người cũng đừng giấu, nếu người ta hỏi thì nói rõ ràng."

"Con nghĩ mẫu thân con già lú lẫn rồi sao, đương nhiên phải nói rõ ràng rành mạch. Nếu được thì tiến tới, không thì thôi, nữ nhi nhà ta gả đi không thể chịu uất ức được."

Hai mẫu nữ đều lờ mờ hiểu ý đồ của Lâm đại thẩm, rất bất ngờ, nhưng cũng phải chiêu đãi cho tốt. Phùng Mẫn thậm chí còn chưa hiểu vì sao lại đi đến mức này, nàng và Phương Thiên Hữu cũng đâu có nói được mấy câu, nhưng hiện tại không tiện tranh luận chuyện này.

Vì Lâm đại thẩm nói là đến thăm người thân thông thường, Phùng gia cũng chỉ coi như không biết gì cả, dùng đồ ăn ngon khoản đãi một bữa, nghĩ rằng Lâm đại thẩm về nhà còn phải đi hai mươi mấy dặm đường, Chu Tú Nhi cũng không biết bà ta có dự định gì, nếu hôm nay còn về nhà thì phải lên đường sớm; nếu định nghỉ lại, thì cũng phải dọn phòng giường chiếu.

Lâm đại thẩm không nhận ra những lo lắng trong lời nói của Chu Tú Nhi, sau khi ăn xong, ngược lại còn gọi Phùng Mẫn đến trước mặt hỏi mấy câu, đặc biệt nói rõ, người nhà quê làm ăn sinh sống đã khó, vì con cái mà sống tiếp, nhà nào mà không có chuyện buồn, rất không cần phải bận tâm chuyện quá khứ, Phương gia bọn họ cũng chưa bao giờ là những người không biết điều.

Chu Tú Nhi nghe xong, trong lòng rất cảm động, thật lòng muốn giữ Lâm đại thẩm ở lại một đêm. Lâm đại thẩm xua tay từ chối, "Nhà ta còn nuôi mấy con lợn, hai mươi mấy con gà, tuy đã nhờ hàng xóm trông nom, nhưng ta không yên tâm. Hôm nay đã muộn rồi, sau này có rảnh thì luôn có lúc gặp nhau, ta xin mạo muội, gọi bà là một tiếng muội tử, hôm nay thực ra là ta đã đường đột rồi, chúng ta đều là những người có nhi tử, hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ai mà không sốt ruột? Thật phải xin muội tha lỗi."

Lâm đại thẩm có một cái miệng khéo léo nói khiến Chu Tú Nhi không biết phải đáp lại thế nào, đành gọi Phùng lão tam đánh xe đưa bà ta một đoạn, quay đầu lại nói với Phùng Mẫn: " Đúng là một người lợi hại và chịu khó, cái miệng đó cũng quá lanh lợi, thảo nào một mình vẫn nuôi nhi tử tốt như vậy."

Phùng Mẫn cười cười, ngày hôm nay, giống như bị dồn vào thế khó, bị người ta xem mặt một lượt, còn có chút chưa thể lý giải được suy nghĩ trong lòng mình. Phương Thiên Hữu là người biết gốc biết rễ, có bản lĩnh, lại là giao tình sinh tử với đại ca, nhân cách phẩm hạnh không có gì để chê, thực ra nàng rất coi trọng hắn ta, nhưng sự coi trọng này không liên quan đến tình cảm nam nữ.

Nàng vừa thoát ra khỏi một mối quan hệ phức tạp, chưa chuẩn bị sẵn sàng để lấy chồng, nhưng tuổi tác không đợi người, hai mươi hai tuổi rồi, hàng xóm buôn chuyện không ngừng, phụ mẫu cũng có chút sốt ruột.

Hơn nữa, nàng có thể nhận ra, mẫu thân nàng rất sợ nàng vẫn còn lưu luyến Thái Giới, dù sao thì vẻ bề ngoài đã hiếm có trên đời, lại còn gia thế và địa vị như thế, nàng không thể không có tật giật mình để giải thích.

Chỉ nghĩ rằng thuận theo sự sắp xếp của gia đình, lấy chồng sinh con, họ sẽ hiểu rằng đầu óc nàng rất tỉnh táo, không có hồ đồ, nhưng còn chưa tới một năm, thật sự quá nhanh, nếu thật sự cứ như thế mà tỏ bày với mẫu thân, liệu gia đình có cho rằng nàng đang tìm cớ hay không? Lòng nàng rối bời, cũng có chút trách Phương Thiên Hữu, một chút cũng không hé lộ, khiến gia đình nàng bị động như thế.

Hiện giờ hàng xóm láng giềng đều nhìn thấy Lâm đại thẩm đến cửa, ngay cả Phùng đại cô hôm sau cũng vội vàng đến hỏi tình hình ra sao, Phùng Mẫn càng thêm sầu muộn.

Chu Tú Nhi kể lại lời của Lâm đại thẩm cho Phùng đại cô nghe, thêm vào những lời đánh giá đầy thưởng thức của mình, Phùng đại cô gật đầu coi như hài lòng, " Đúng là người thật lòng, chỉ là quá sốt ruột, cứ thế này không nói một lời mà chạy đến, đáng lẽ cũng phải nói trước một tiếng, để mọi người bàn bạc mà gặp mặt cho phải phép."

"Ai bảo không phải chứ? Ta thì có thể hiểu được, nếu Ký nhi mà ưng cô nương nhà nào, ta cũng sốt ruột muốn đến xem, người ta cũng đã giải thích rồi, nhi tử không tiện phải theo quân về kinh thành phục mệnh, lần đi này lại không biết bao lâu, nhìn thấy cũng gần ba mươi, đặt vào ai cũng phải sốt ruột. Lại nói, Ký nhi mới vừa gửi thư về, nói là ở kinh thành có người mai mối cho thằng bé, ta đây vừa lo vừa mừng, có thể lập nghiệp ở kinh thành đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cả nhà phải xa cách lâu dài rồi."

Dù sao thì hai lão phu thê Phùng gia cũng không nỡ xa gia nghiệp và thân quyến ở thành Vân Dương, không có ý định dọn về kinh thành, nhi tử muốn trở về, đó cũng là chuyện mấy chục năm sau, hiện giờ chỉ nghĩ gả nữ nhi ở gần một chút, sau này dễ bề qua lại.

Điển Thiếp

Chương 78: Muội giận ta rồi sao? (1)