Mọi người đều cảm thấy Lâm đại thẩm quá mức vội vàng, Phương Thiên Hữu cũng nghĩ như vậy, hắn ta chẳng qua chỉ nhắc tới mấy câu trước mặt mẫu thân, còn chưa có gì đâu, không hỏi được địa chỉ Phùng gia từ miệng hắn ta, liền tìm huynh đệ của hắn ta, vội vàng chạy tới, thật khiến người ta ảo não lại bất đắc dĩ, cũng lo lắng Phùng gia trách hắn ta đường đột.
Vì thế, Phùng đại cô vừa bước vào cửa chưa được mấy câu, Phương Thiên Hữu cũng tới, vừa tới liền thay mẫu thân mình giải thích thêm lần nữa, trên tay còn cầm không ít đồ vật.
Lần này Chu Tú Nhi nói gì cũng không chịu nhận, lần nào đến cũng mang theo đồ, cũng sẽ tạo ra một loại biểu hiện giả tạo bên ngoài, nhưng nếu không nhận, lại có vẻ như không chịu tha thứ cho người ta, đành phải dặn dò mãi rằng lần sau đến không được mang đồ nữa, nếu không thì không cho vào nhà, lời này đương nhiên là nói đùa.
Phương Thiên Hữu nhỏ nhẹ dạ thưa, chờ Chu Tú Nhi và Phùng đại cô vào bếp, ngượng ngùng bước tới trước cửa phòng Phùng Mẫn, chỉ im lặng nhìn nàng.
Phùng Mẫn làm sao có thể mời nam nhân lạ vào khuê phòng, đứng ở cửa nói chuyện cũng không ổn, vì vậy nàng bước ra sân trước, dọn bàn ghế, rồi rót trà. Chờ nàng bận rộn xong, hắn ta cũng đã tự kiểm điểm xong, ngập ngừng hỏi: "Muội giận ta rồi sao?"
Hắn ta chịu khó lui tới như vậy, chưa bao giờ che giấu tâm ý của mình. Phùng Mẫn thông minh lanh lợi như vậy, hắn ta đoán nàng nhất định hiểu, cũng không định quanh co vòng vo nữa, dù sao thì chuyện đã bị mẫu thân hắn ta bày ra trước mắt, hắn ta nghĩ có lẽ có thể hỏi nàng một câu trả lời. Quả nhiên, nàng khẽ lắc đầu, Phương Thiên Hữu càng thêm dũng khí, "Muội cảm thấy ta thế nào?"
Hắn ta biết chuyện trước đây của nàng, cũng biết nàng đã sinh một đứa nhi tử với vị Thái công tử kia, trong lòng có chút không thoải mái, không phải là chê bai, mà là hối hận, hối hận vì đã không sớm định tình với nàng. Tuy nhiên, khi hắn ta mười tám tuổi, Phùng Mẫn mới mười hai, vẫn còn là một tiểu nha đầu, không ai nghĩ nhiều, chỉ có thể nói là số phận trêu ngươi, lần này, hắn ta sẽ nắm tốt cơ hội.
Lòng Phùng Mẫn rối như tơ vò, nàng muốn suy nghĩ kỹ về tâm trạng của mình, nhưng không thể chống lại tất cả mọi người và mọi việc đều đang thúc đẩy nàng tiến lên. Đi ngược lại xu thế, nhất định sẽ gặp phải phiền phức lớn, nhưng cứ thuận theo như vậy, lại làm ấm ức bản thân mình, nàng quyết định nói thật: "Ta mới sinh con, mới qua nửa năm, hiện tại ta không có tâm trạng nào để nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của mình, Phương đại ca, ta sợ làm lỡ dở huynh."
Không ghét hắn ta là được rồi, mấy năm nhập ngũ, rất ít khi giao thiệp với các cô nương, thật sự không biết bình thường phải đối xử thế nào, chỉ nghĩ lấy lòng đổi lòng, chỉ cần hắn ta đối xử tốt với Phùng Mẫn, Phùng Mẫn nhất định sẽ cảm nhận được.
Nhà hắn ta có quả phụ, hiểu rõ tầm quan trọng của con cái đối với phụ mẫu, Phùng Mẫn không thể dứt bỏ đứa trẻ kia, đó là điều hợp tình hợp lý, hắn ta cũng không phải muốn ép buộc nàng phải đồng ý chuyện gì ngay bây giờ.
"Chuyện chung thân đại sự, đương nhiên không thể quyết định vội vàng, chỉ cần muội cảm thấy ta còn có thể tiếp xúc, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm. Về phần mẫu thân ta, muội không cần lo lắng, ta sẽ nói rõ với bà ấy, ta sắp phải trở về kinh thành, bà ấy có vội cũng vô ích, muội cứ mặc kệ bà ấy là được rồi."
Nếu thật sự đồng ý một hai câu, làm sao có thể mặc kệ mẫu thân hắn ta? Ngay cả bây giờ, bọn họ còn chưa nói rõ điều gì, Lâm đại thẩm lại nhờ người mang đến cho Phùng gia không ít thú rừng, muốn trả lại cũng không biết trả về đâu.
Xưa nay việc hôn nhân do lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, Phùng gia coi như cũng thoáng, vẫn phải hỏi ý kiến Phùng Mẫn mới làm. Phùng Mẫn cũng không nói rõ được, lý do nàng đưa cho Phương Thiên Hữu ở chỗ phụ mẫu nàng không có tác dụng, nhưng người ta thực sự không có gì để chê, nàng lại không phải là khuê nữ còn trinh trắng, nếu thật sự kén chọn, người ngoài không biết sẽ luyên thuyên nhai xé ra sao.
Chỉ đành lạc quan một chút, có lẽ sau này từ từ tiếp xúc, nàng sẽ thật lòng thích Phương Thiên Hữu, dù sao thì trong phạm vi lựa chọn của nàng, hắn ta coi như là người khá tốt về mọi mặt. Vì vậy nàng mở lòng, lấy lại tinh thần, không nên quá bị động, dần dần cũng cảm nhận được cái tốt của hắn ta, hai gia đình càng ngày càng thân thiết, lần thứ hai Lâm đại thẩm đến, cô mẫu cũng tới gặp mặt, nói chuyện rất vui vẻ, đều nói liệu có nên định ra trước không.
Hai gia đình không ai có ý kiến gì, nhưng hành trình của Phương Thiên Hữu gấp gáp, đúng ngày hôm sau đã định, đại quân đột nhiên xuất phát về phía Nam, ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có, hắn ta đã đi rồi. Phùng gia có chút tiếc nuối, Phùng Mẫn thầm thở phào nhẹ nhõm, đối diện với vầng trăng sắp tròn đầy của dịp Trung thu mà cầu nguyện, ước gì gia đình đừng vội vàng như thế nữa.
Trong khi đó ở kinh đô Lạc Dương, phường Vĩnh Bình cách không xa Hoàng thành, nơi mà đa phần là các quan lại quý tộc mới có thể sống, có những gia đình quyền quý, một gia tộc có thể chiếm trọn một con phố. Mẫu gia của đương kim Hoàng hậu là Thái phủ cũng ở đây, đám con cháu trong nhà đa số đều ra ngoài làm quan, phủ đệ rộng lớn lại có phần trống vắng, giữa năm có gia đình của tứ phòng trở về, tổng thể thêm được chút nhân khí.
Cùng với đó, tiết Trung thu năm nay cũng náo nhiệt hơn nhiều, sau khi nhận yến tiệc trong cung trở về, lại náo nhiệt thêm một lần ở viện của Thái lão đại nhân. Lão đại nhân đã ngoài bảy mươi, bất kể mưa gió hàng ngày đều lên triều, làm quan cẩn trọng. Chỉ khi bế đứa trọng tôn, ông lão mới có chút phong thái của một lão ngoan đồng, cầm một cái trống bỏi trêu cho đứa trẻ cười khúc khích, liếc mắt một cái trong đám người, tôn tử và tôn tức phụ không có ở đây, muốn nói gì đó nhưng lại lười mở miệng, cuối cùng cũng không để ý.
*trọng tôn: chắt trai
Tưởng phu nhân làm sao lại không thấy vẻ mặt của công công, nhi tử được Thái tử trọng dụng, những đứa trẻ này có công việc xã giao là không thể nào khác được, còn nhi tức kể từ khi về nhà thì không ngày nào không uống thuốc, những ngày lễ lớn, sinh nhật của người trong nhà cũng không muốn ra ngoài giao thiệp.
Công công sớm đã trách móc phu thê họ vì sao lại tìm cho Giới nhi một tức phụ như vậy, tức phụ Thái gia không nhất định phải xuất thân cao quý, cũng không cần phải là tài nữ hiền phụ, ít nhất thì giao thiệp với mọi người đừng quá khiến người ta chê trách. Thân thể yếu ớt thì thôi, tự mình có lòng chăm sóc cũng được, nhưng lại cô độc kỳ quặc, đóng cửa không tiếp ai, cứ như thể cả gia đình đều nợ nàng ta.
Tưởng phu nhân đối với nhi tức không thể nói là không thất vọng, bà một lòng bảo vệ nhi tức, người ngoài hỏi đến, chỉ có lời khen, dù sao thể diện của tứ phòng là một thể.
Thái phủ người đông việc tạp, bà vốn cần một người giúp việc để lo liệu, nhi tức không nói giúp đỡ, ngươi đi giúp đỡ nàng ta, nàng ta càng ngày càng không thể đứng vững được, lòng nhiệt tình đến đâu cũng nguội lạnh.