Liễu Yên đã nhượng bộ hết mức, tìm các thúc bá bên mẫu gia, giúp chọn mua nha đầu, vào ngày sinh nhật của Thái Giới, nàng ta nén lại sự chua chát trong lòng, dặn dò Xuân Diên đến mời đại gia sang, nàng ta có việc muốn nói với hắn.
Hôm nay Thái Giới vừa vặn có ở nhà, Thái tử ra ngoài đốt hương tạ thần cho Thánh thượng đang mắc bệnh nặng, hắn ở lại trông coi kinh đô, cũng từ chối lời mời của bạn bè, hiếm khi được nhàn rỗi ở nhà bên cạnh nhi tử.
Trong lò đồng, than lửa cháy mạnh, hương sách thanh nhã.
Thái Đại Bảo đã gần một tuổi rồi, còn chưa biết nói, nhưng lại rất thông minh, đã biết nhận mặt người, nghe thấy tên ai mắt liền liếc về phía người đó, thật khó cho nhóc còn nhỏ tuổi mà không hề nhận sai.
Còn biết mình tên là Thái Đại Bảo, Tưởng phu nhân vừa gọi Đại Bảo, bàn tay nhỏ mũm mĩm liền oe oe chỉ vào chính mình, khiến mấy vị trưởng bối trong nhà yêu không chịu nổi, nhưng tiếc lại bị phụ thân nhóc độc chiếm, chỉ muốn nuôi bên cạnh mình.
Hai phụ tử cực kỳ thân thiết. Thái Giới có thời gian liền bế Thái Đại Bảo ra ngoài, cưỡi trên lưng ngựa cao, nhóc một chút cũng không sợ, ngoan ngoãn nằm trong lòng phụ thân, nhìn lung tung khắp nơi.
Bị phụ thân bế đặt lên bàn sách bằng gỗ tử đàn, m.ô.n.g lành lạnh không thoải mái, cơ thể nhỏ nhắn cứ vặn vẹo muốn chui vào lòng phụ thân, Thái Giới liền đặt nhóc ở trên đùi, mở một quyển sách, chỉ vào dạy nhóc nhận mặt chữ.
Thái Đại Bảo không ngoan, tay nhỏ sờ loạn khắp nơi, cái gì cũng muốn cho vào miệng, ngay cả miếng ngọc bội lấy được từ trong lòng phụ thân cũng không buông tha, làm nhòe nhoẹt toàn là nước dãi.
Thái Giới đưa tay giật lại ngọc bội, Thái Đại Bảo người nhỏ nhưng sức mạnh lớn, tay lại nắm chặt, khi nắm được một thứ gì đó, phải dùng tay cạy mới lấy ra được. Hai phụ tử ai cũng không chịu buông tay, cái tua rua trên ngọc bội, vốn đã thường xuyên bị người ta cầm thưởng thức, nhiều chỗ đã gần đứt, không chịu được lực liền đứt ra một tiếng.
Thái Giới nhìn tua rua ngẩn người một lát, tâm trạng cũng sa sút, oán trách nhi tử, "Tiểu tử thúi, mẫu thân của con chỉ làm cho ta duy nhất một thứ này, bị con làm hỏng mất rồi.”
Bọn họ tổng cộng chỉ ở bên nhau một năm, hắn còn chưa kịp hỏi nàng quà sinh nhật, vậy mà vật kỷ niệm duy nhất cũng bị nhi tử làm hỏng, Thái Giới càng nghĩ càng tức, vỗ vào m.ô.n.g nhi tử hai cái để xả giận, lại thương lượng với nhi tử, "Con làm hỏng đồ của phụ thân, không thể vì con là nhi tử của ta mà không cần đền, sau này gặp mẫu thân của con, phải xin nàng ấy làm cho một cái nữa, có biết chưa?”
Nghĩ đến người ở cách xa nghìn dặm, Thái Giới sờ miếng ngọc bội ngẩn người một lúc, đột nhiên đứng dậy đặt Thái Đại Bảo sang một bên, trải giấy mài mực, nét vẽ bay bổng uyển chuyển, như thể đã vẽ qua hàng ngàn lần, rất nhanh đã hoàn thành một bức mỹ nhân đồ.
Treo bức tranh lên, hắn bế nhi tử lên chỉ vào người trên tranh nói: "Nhìn cho kỹ, người này là mẫu thân của con. Sau này gặp được đừng nhận sai, học theo phụ thân. Mẫu thân.”
"Âng~.”
"Không đúng. Mẫu thân ~.”
"A~.”
Hai phụ tử ở đây ngắm tranh nhớ người, Thái ma ma tiến vào bẩm báo, nói là đại nãi nãi mời đại gia qua, để mừng sinh nhật của đại gia, và còn có chuyện muốn nói.
Nghĩ đến sự sắp xếp ổn thỏa của mình, Thái Giới giao nhi tử cho Trần ma ma, lại dặn Đông Lai mang bức tranh đi lồng lên, sau hơn một tháng, hắn lại một lần nữa đặt chân vào hậu viện.
Liễu Yên đã dặn người chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, chờ Thái Giới đến, nàng ta mời hắn ngồi xuống, còn nàng ta ngồi đối diện, trước hết tự rót một ly rượu rồi uống cạn, bị sặc mà ho hai tiếng, người đối diện chỉ ngồi im, không nói lời nào, cũng không quan tâm.
Nàng ta cười chua chát, không vòng vo nữa, vỗ vỗ tay, bốn nha đầu xinh đẹp từ sau phòng nối đuôi nhau mà vào, Hoàn phì Yến gầy mỗi người một vẻ, đều có những điểm nổi bật riêng.
Thái Giới đảo mắt liếc nhìn một cái, hơi cau mày, không rõ Liễu Yên lại muốn làm gì.
Chỉ thấy nàng ta chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn rót đầy ly, đưa cho hắn, "Ta biết, những thanh niên tài tuấn giống như chàng trong nhà đều có kiều thê mỹ thiếp, chỉ có chàng là phải giữ gìn cho ta, cho nên khi có người đến mới không chịu buông tay như vậy, cứ coi như là ta sai rồi có được không, bốn nha đầu này coi như ta tặng cho chàng để bồi thường, chỉ cần chàng đừng nhắc đến câu nói kia nữa, sau này ta... sẽ không quản chàng nữa.”
Lời này nói ra thật gian nan, nhưng nam nhân nghe được lời bộc bạch rộng lượng như vậy, ánh mắt lại lạnh đi hoàn toàn, "Nàng muốn nạp thiếp cho ta sao?”
"Những người này là nhị thúc của ta đích thân đến Dương Châu chọn mua về, đã được người chuyên nghiệp huấn luyện, giỏi nhất việc hầu hạ người khác, cứ để họ hầu hạ chàng trước, đợi có thai rồi nạp cũng không muộn. Chàng chẳng phải chỉ thèm khát chút cái tốt ấy của Tây viện đấy sao.”
Thân thể trẻ trung xinh đẹp không chỉ Phùng Mẫn có, ngựa gầy Dương Châu là thứ mà biết bao nhiêu nam nhân thèm muốn, nàng ta gần như đã dùng hết toàn bộ của vốn liếng của riêng mình, một lúc mua về bốn người, hắn chắc phải hài lòng rồi chứ?
Xuân Diên vẫn chờ ở một bên, nghĩ nếu nãi nãi có gì sơ suất, nàng ta cũng có thể hòa giải, chỉ thấy đại gia, người chưa bao giờ đỏ mặt với nãi nãi, lập tức nổi giận bừng bừng, khí thế sắp lật bàn trong khoảnh khắc tiếp theo đã dọa tất cả mọi người đứng sững tại chỗ.
Xuân Diên vội vàng dẫn những người khác lui xuống, khi quay lại, nàng ta nghe thấy giọng nói của đại gia mang theo vẻ thất vọng tột cùng kèm chút lạnh nhạt, "Nàng đừng làm những chuyện thừa thãi nữa, những gì nàng nói trước đây rất đúng, thực ra ta đã muốn hòa ly từ rất lâu rồi, chỉ là vẫn lo lắng cho nàng, nhưng là....”
Hắn dừng lại một chút, đột nhiên nói: "Đánh giá thành tích năm nay, các quan viên huyện lệnh trở lên ở thành Vân Dương đều được đánh giá loại ưu, phụ mẫu của nàng năm sau sẽ vào kinh.”
Những gì hắn có thể cho nàng ta, chỉ có bấy nhiêu đấy thôi, những gì nàng ta muốn, trước kia khi hắn còn chưa ý thức được đã không cho đi, bây giờ đã có người trong lòng, lại càng không muốn chia sẻ cho người khác dù chỉ một chút.
Sự cố chấp và thái độ để tâm vào những chuyện vụn vặt của Liễu Yên có thể thấy rõ, Thái Giới không đến hậu viện, liền sai Xuân Diên dẫn bốn nha đầu đó đến phòng phía trước làm việc, Trần ma ma và Thái ma ma hiểu tính tình của đại gia, làm sao dám đắc tội, nói gì cũng không dám nghe theo lời của đại nãi nãi.
Cuối cùng Tưởng phu nhân nghe được, vẻ mặt không vui dặn dò, "Những nha đầu không rõ lai lịch như vậy cũng dám sắp xếp bên cạnh đại gia, đi nói với đại nãi nãi của các ngươi, nói là ta nói, không được làm càn, bảo nàng ta cứ yên tâm dưỡng bệnh là được, những chuyện khác không cần phải bận tâm.”