Nói về Thái Giới, sau khi về đến nhà, hắn xử lý công vụ một lú, Thái đại Bảo cũng đã ngủ dậy, bảo Trần ma ma bế lên tìm phụ thân, tiểu tử kia được đặt xuống tấm thảm lông cừu dày trải trên sàn nhà ở gian bên cạnh thư phòng, bò khắp nơi, đồ chơi nhỏ vứt đầy đất, tự chơi một lúc không vui, lại nghiêng người nằm trên sàn, cất tiếng ê a hướng về phía phụ thân.
Thái Giới nghe thấy, đặt bút xuống, ngồi xuống bên cạnh nhi tử, hắn lấy một chiếc cửu liên hoàn bằng ngọc bích thuần sắc, dạy con gỡ, gỡ thì không gỡ được, mà đầy tay nước bọt thì là chuyện bình thường.
Thái Giới giờ chăm sóc nhi tử đã rất thành thạo, kéo chiếc yếm của nhi tử lên lau đi nước bọt, véo cằm nhi tử ra để xem răng, Thái đại Bảo vội vàng muốn chơi đồ chơi, lắc đầu như cái trống bỏi.
Trần ma ma đứng bên cạnh, cười nói: "Tiểu thiếu gia còn chưa đầy một tuổi đâu, đợi sau Tết sẽ lớn nhanh thôi, đại gia đừng sốt ruột.”
Thái Giới buông tay xuống, lần đầu tiên nuôi con, vừa mớới đầu hắn cũng làm những chuyện dở khóc dở cười, đã quen với việc bị Trần ma ma xem trò cười rồi, chỉ ôm cái cơ thể nhỏ bé, nặng trịch và mềm mại của nhi tử vào lòng, hai phụ tử với hai khuôn mặt nghiêng tuấn tú giống hệt nhau, thì thầm giao tiếp bằng một phương thức mà chỉ họ mới hiểu được.
Trần ma ma nhìn mà thở dài, cuối cùng vẫn phải nói rằng trẻ con thân thiết nhất với phụ mẫu ruột, thời gian bà ấy ở cạnh tiểu thiếu gia không hề ngắn hơn đại gia, vậy mà có khi còn không thể hiểu ý của tiểu thiếu gia nhanh bằng đại gia.
Mà tiểu thiếu gia, một đứa bé nhỏ xíu như vậy thì hiểu gì chứ? Lại chỉ khi ở bên cạnh đại gia mới không kiêng nể gì, và cũng thân thiết dựa dẫm nhất, có khi hai phụ tử ở trên thảm, một người đọc sách, một người chơi đùa, bà ấy đi ra ngoài một lát, quay lại đã thấy đại gia duỗi tay duỗi chân ngủ say, còn tiểu thiếu gia chơi mệt, bò đến nằm sấp trên vai phụ thân, người nhỏ bé dựa vào cánh tay của phụ thân, cái m.ô.n.g cứ nhấp nhô nhấp nhô, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Dễ dỗ ngủ hơn nhiều so với lúc nhũ mẫu hầu hạ.
Lại một đêm rằm tháng giêng, dưới đất là lễ hội đèn hoa, đèn hoa của các gia đình giàu có còn náo nhiệt và rực rỡ hơn cả trên phố, dù ở sâu trong viện, cũng có thể ngửi thấy niềm vui và tiếng cười bất tận trong không khí, Liễu Yên nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài, từ từ chống người dậy gọi Xuân Diên.
Xuân Diên bưng khay đi vào, đặt chén thuốc đã hâm nóng xuống. "Nãi nãi cuối cùng cũng tỉnh rồi, chén thuốc này đã hâm đi hâm lại mấy lần, hâm nữa sẽ mất dược tính mất.”
Ngửi thấy mùi kia, Liễu Yên thấy buồn nôn, đẩy khay ra. "Phía trước có ai đến mời ta không?”
Nghe câu này, Xuân Diên chỉ muốn thở dài, trước đây có chuyện gì phu nhân luôn sai người đến mời nãi nãi, nãi nãi vì giận dỗi với đại gia mà một, hai lần không đi, phu nhân cũng nổi giận. Đặc biệt là sau lần nổi giận với Lý phu nhân ở nhà tức phụ, hôm nay là ngày cả nhà đoàn tụ thế này cũng bỏ mặc nãi nãi không thèm quan tâm nữa, quả thực gần như đã được thể hiện rõ ràng ra bên ngoài.
Để Xuân Diên nói một câu công bằng, nãi nãi đương nhiên cũng có lỗi, từ xưa đến nay chỉ có tức phụ phụng dưỡng lấy lòng bà mẫu, một ngày như hôm nay, người ta không đến mời, thân là một nãi nãi chính thức của Thái gia, tự mình trang điểm lộng lẫy đi qua, Tưởng phu nhân tuyệt đối sẽ không nói gì, trước mặt người ngoài, bà chỉ sẽ thể hiện sự từ ái cùng che chở. Vì sao nãi nãi lại cứ phải chờ người ta đến mời chứ? Nay đã khác với trước rồi.
Xuân Diên cười nói: "Chắc là vì nghĩ nãi nãi thân thể không tốt, nên không ai đến mời, nhưng bếp bên đó đã gửi một bàn tiệc lớn sang rồi, người dậy xem thử có phải không?”
Tầm mắt Liễu Yên nhìn qua cánh cửa ngăn cách, hướng về phía đại sảnh, quả nhiên là một bàn tiệc lớn với những món ăn tinh xảo, ngon miệng. Ngay cả đĩa đựng thức ăn cũng trang trí hoa lệ, giống như Thái gia mà nàng ta đang sống, một gia đình phú quý vinh quang cỡ này, nhưng cũng lạnh lẽo vô tình bực này.
Khoảng thời gian này, nàng ta đã nói được làm được, nàng ta thà c.h.ế.t ở Thái gia, cũng không chịu bước ra khỏi cánh cửa này. Họ cứ xem như nàng ta đã c.h.ế.t rồi, cả già lẫn trẻ không ai đến thăm một lần, mọi oán hận và thù ghét của nàng ta, đều biến thành lòng thương hại cho chính mình.
Phải chăng dù nàng ta có c.h.ế.t thật, cũng chỉ được chôn trong một chiếc quan tài mỏng, còn người ta vẫn sẽ làm những gì họ cần làm? Liễu Yên sờ lên cánh tay xương xẩu của mình, làn da khô héo, xanh xao vì bệnh tật, càng không có một chút ý muốn ra ngoài gặp người khác nữa, chỉ muốn nằm trong chăn của mình, cứ thế chậm rãi nằm đến khi c.h.ế.t đi.
Đang ngủ mơ màng, bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở rõ ràng, Liễu Yên không nhớ mình đã ngủ thêm mấy ngày rồi, mở mắt ra nhìn người đến, đôi môi trắng bệch khẽ hé mở: "Mẫu thân khóc gì? Con vẫn còn chưa c.h.ế.t đâu.”
Lý phu nhân nghe nữ nhi nói vậy, càng thêm đau buồn không kìm được, bèn nói: "Vậy thì con cứ mặc kệ bản thân cứ bệnh đi, dù sao mẫu thân cũng sống không nổi nữa, không bằng đi cùng con, hai mẫu nữ chúng ta xuống dưới đó còn có thể nương tựa lẫn nhau.”
"Sao vậy?” Liễu Yên không thể không cố gắng lên tinh thần.
Kể từ chuyện lần trước, không chỉ Lý phu nhân và Tưởng phu nhân có hiềm khích, mà Liễu đại nhân và Thái đại nhân cũng xảy ra chuyện rất không vui, nữ nhân hậu trạch còn có thể không qua lại với nhau, nhưng nam nhân cùng làm việc trong triều, Liễu đại nhân lại có nhiều chỗ cần nhờ cậy thông gia, kết quả phụ tử nhà nữ tế người này còn lạnh nhạt hơn người kia.
Từ khi trở về kinh, ông ta chỉ làm một chức quan nhỏ lục phẩm, gần đây lại càng "họa vô đơn chí.” Từ quê nhà phương Nam gửi thư đến, lão phụ thân tám mươi sáu tuổi qua đời, gia tộc muốn ông ta trở về lo việc ma chay.
"Phụ thân của con cẩn trọng tự dựa bào bản thân vươn lên được đến giờ, vốn đã khó khăn, giờ lại phải về chịu tang ba năm, sau này rất khó để phục hồi lại chức vụ.”
Thật ra Liễu đại nhân cũng đoán được tại sao Lý phu nhân lại giấu giếm chuyện thai độc, chuyện đã qua lâu như vậy, vợ chồng già cũng không thể vì chuyện cũ mà trở mặt, mấy người con của Lý phu nhân đều rất giỏi giang, ai có thể ngờ rằng đứa đại nữ nhi vốn đáng tin cậy nhất lại không những không giúp được gì, mà ngược lại còn trở thành gánh nặng.
Đây đều là nghiệp chướng do Lý phu nhân đã làm, Liễu đại nhân ở nhà cứ bóng gió trách móc, không cho bà ta một sắc mặt tốt, hậu viện cũng không yên ổn, lại bị người khác xúi giục đòi hưu thê. Đã sống gần hết nửa đời người, nếu thật sự phải chịu cảnh bị hưu, bà ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà sống nữa.
"Mẫu thân định thay phụ thân con về chịu tang túc trực linh cữu, phụ thân con chỉ cần tìm cách lo liệu, triều đình cho phép đoạt tình* miễn ưu.”
*đoạt tình: chỉ việc giảm bớt, cắt xén tình cảm đau buồn trong thời gian để tang.
Để lo liệu, chỉ có thể nhờ cậy vào Thái gia, nhưng chuyện đã ra nông nỗi này mà còn muốn người ta giúp, thì nhà mình phải có thành ý, Lý phu nhân vì trượng phu, vì nhi tử mà đành phải đến khuyên nữ nhi.
"Nữ nhi ngoan, đi theo mẫu thân đi, chúng ta về phương Nam, mẫu thân sẽ tìm đại phu chữa bệnh cho con, chúng ta ở đó, tuyệt đối không để ai ức h.i.ế.p con, mẫu thân biết con không cam lòng, cũng không muốn xa rời, là mẫu thân đã hại con rồi. Mẫu thân kiếp sau sẽ ở bên cạnh con để chuộc tội.”