Điển Thiếp

Chương 84: Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ* (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

*Tằng kinh thương hải nan vi thủy (Ly tứ - Đường Nguyên Chẩn): từng thấy qua biển cả không có thứ gì đáng gọi là nước.

Gặp người, lại nhớ đến một chuyện lớn khác, hắn ta lùi lại một bước, chắp tay dâng hiến việc triều chính, tránh đi sự cạnh tranh gay gắt, nhưng đồng thời lại làm lộ rõ địch thủ, nếu phụ hoàng bệnh nặng hồ đồ, bị người khác xúi giục mà thay đổi chủ ý, thì với hắn ta đây là điều không tốt chút nào.

Thái tử cũng không giấu giếm biểu đệ: "Lão Nhị gần đây đã làm được vài chuyện lớn, những việc khác thì thứ yếu, nhưng đảo Minh Nguyệt vẫn luôn là khúc mắc trong lòng phụ hoàng, lão Nhị xin dẫn binh đi thu phục, phụ hoàng long nhan vui mừng, ban chỉ cho Đại Tư Nông dốc toàn lực ủng hộ.”

*đảo nằm ở tỉnh Hắc Long Giang

Trong lúc Hoàng thượng bệnh nặng, Hoàng tử nào lại không lòng dạ mà rời xa kinh đô? Nhị hoàng tử làm vậy, một là để lấy lòng, hai là, nói không chừng chính là muốn đẩy một đối thủ cạnh tranh ra ngoài. Thái tử đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều này, nếu Nhị hoàng tử dám nhắm mũi nhọn vào hắn ta, hắn ta tuyệt đối sẽ để đối phương "trộm gà mà mất luôn nắm gạo.”

Thái Giới lại cảm thấy Thái tử quá khẩn trương, Thánh thượng đã dần dần chuyển giao quyền lực cho Đông Cung, rõ ràng trong lòng đã có tính toán, còn về phần Nhị hoàng tử, danh không chính ngôn không thuận, ngôn không thuận thì việc không thành. Nếu muốn vượt qua Thái tử, còn một chặng đường rất gian nan phải đi. Văn sự không chiếm được ưu thế, võ bị cũng lạc hậu tương tự.

Thành Lạc Dương có quân bị quan trọng nhất là ngũ doanh Bắc quân phụ trách phòng vệ kinh kỳ, quyền sinh sát trong Hoàng thành phần lớn nằm trong tay ngũ doanh này.

Hiện nay, phó tham quân của ngũ doanh này chính là phụ thân của Thái Giới, Thái Văn Thanh. Cho dù trong tay ông không có quyền lực tuyệt đối, nhưng viên giáo úy của doanh Đồn Kỵ Giáo Úy trong Ngũ doanh là Trần Vũ, là nhi tử thứ ba của đế sư Thái tử là Trần Ung; thúc thúc trong tộc của Thái tử phi là Đinh Toàn làm giáo úy của doanh Bộ Binh Giáo Úy, hai doanh này có thể nói hoàn toàn là phe Thái tử, ba doanh còn lại cũng không phải là không thể tranh thủ.

Sau khi nghe biểu đệ phân tích, Thái tử bừng tỉnh: "Chắc hẳn chính vì trong tay không có binh quyền, lão Nhị mới để mắt đến đảo Minh Nguyệt, đi chinh phạt thì cần phải có binh có lương, đó là lý do có sẵn rồi! Đáng tiếc, Tiết Hiến là một tên rất xảo trá, không chịu đắc tội với ai, binh mã mà ông ta mang từ phương Bắc về, cho dù không giao cho ta, cũng tuyệt đối sẽ không giao cho lão Nhị, bàn tính này của hắn xem như thất bại rồi.”

Thế nên, thực ra Thái tử là ‘Lã Vọng buông cần*’, chỉ cần Hoàng hậu giữ vững được Thánh thượng ở hậu cung, chú ý đến mọi biến động, hắn ta ở bên ngoài nắm chắc quân bị trong tay. Khi rảnh rỗi thì cẩn trọng chu toàn mọi việc, tận tâm hầu hạ Thánh thượng đang bệnh nặng, đối xử tốt với huynh đệ, chăm lo việc triều chính, các đại thần trong triều tuyệt đối sẽ ủng hộ người con đích xuất của Trung cung, người đang chiếm trọn thiên thời địa lợi.

*Lã vọng buông cần: điển tích Khương Tử Nha câu cá chờ thời

Sau khi suy nghĩ xong xuôi, Thái tử thở ra một hơi, quay đầu đánh giá người biểu đệ họ ngoại này, trêu chọc nói: "Đệ có biết, đệ vừa về kinh đã gây ra bao nhiêu sự chú ý hay không? Thập Nhị công chúa trong cung gặp đệ một lần, nhắc đi nhắc lại với mẫu hậu mấy lần, có biết bao nhiêu quý nữ danh gia, ai mà chẳng hơn người ở hậu viện nhà đệ? Ngoại tổ phụ là người cương trực, sao đệ và cữu cữu lại giống hệt nhau, tôn sùng Nho đạo, phong thái quân tử có ăn được không? Người khác chỉ biết lợi dụng sự độ lượng của đệ mà được đằng chân lân đằng đầu thôi.”

Vị thầy của Thái tử là Trần Ung tuy là văn nhân, nhưng cũng có vài phần sát phạt, dạy ra một Thái tử cũng dứt khoát, Thái Giới bất đắc dĩ nói: "Biểu ca đừng chê cười ta nữa, nữ tử ở hậu trạch sao có thể giống nam nhân bên ngoài được? Ta không muốn đẩy bất cứ ai vào đường cùng.”

"Vậy thì để người khác làm khổ đệ ư?”

"Cũng không ai làm khổ ta cả.”

Người mà hắn muốn lại không có được, hậu viện có trống hay không cũng chẳng quan trọng, vì thế hắn có đủ thời gian để cho Liễu Yên suy nghĩ, nếu đến cuối cùng hắn vẫn không thể thay đổi được gì, ít nhất chính hắn cũng có thể tự kiểm soát được, lời nói với mẫu thân trước đây về việc đi xa không phải là nhất thời tức giận mà nói ra.

"Thế này đi, ta sẽ bảo biểu tẩu chọn hai mỹ cơ tặng cho đệ, được không? Đệ xem những gia đình có chút của cải ở Lạc Dương, ai mà giống với đệ và cữu cữu đâu chứ.”

Ngày nay việc nuôi nô dưỡng tỳ cũng là một cách thể hiện thực lực gia tộc, gia đình càng quyền quý, không chỉ cơ thiếp thành đàn, nô bộc đầy nhà, mà trang viên tư gia xây dựng cũng lớn như thành trì, tự nuôi gánh hát riêng, miếu thờ, đạo quán riêng cũng có thể sánh với hoàng gia, chỉ có Thái gia là thanh bần một cách khiêm tốn.

Đúng vào cuối thu, bên ngoài thư phòng của Thái tử lại xanh tươi như mây, một mảnh dào dạt đầy sức sống, Thái tử phi đoan trang quý phái dẫn theo một đám nô bộc đi vào, để mọi người đợi ngoài cửa, một mình bước vào thư phòng, thấy Thái tử một mình ngồi trước bàn, đang luyện thư pháp, nàng ta cười nói: "Bữa tiệc phía sau đã chuẩn bị xong, biểu đệ đâu rồi?”

"Đi rồi.” Thái tử với nét bút mạnh mẽ hoàn thành nét cuối cùng, hài lòng đặt bút xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành lên ngắm nghía.

"Sao lại đi rồi? Chẳng phải đã hẹn ở lại ăn cơm rồi ư?”

"Nói ra nàng cũng không tin, chính hắn bỏ chạy trối chết.”

Chỉ là hai mỹ nhân thôi mà, đâu phải hồng thủy hay mãnh thú, nghĩ lại biểu đệ thà đắc tội với Thái tử biểu ca là hắn ta, cũng không chịu nhận người, vừa giận vừa buồn cười.

Nghe Thái tử giải thích xong, Thái tử phi cười nói: "Có thể thấy biểu đệ đối với điện hạ rất thân thiết, người ngoài nào dám từ chối ban thưởng của Thái tử, chỉ có huynh đệ của mình mới thẳng thắn như vậy.”

"Cũng không phải à, ta vừa tức giận, trong lòng lại thấy thoải mái.” Ngồi ở vị trí " dưới một người trên vạn người ", hiếm khi được nghe lời thật lòng, hắn ta và biểu đệ tuy không lớn lên cùng nhau, nhưng tính cách hợp nhau, còn tốt hơn cả huynh đệ ruột thịt, "Biểu đệ này của ta, người thì thông minh tài trí, nếu từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Lạc Dương, sớm đã được phụ hoàng trọng dụng rồi. Nhưng làm việc bên cạnh ta, ta cũng không thể bạc đãi, chỉ là tính tình quá cố chấp, thiếu sự khéo léo đưa đẩy, hơn nữa cũng có chút xử lý theo cảm tính.”

"Nói sao cơ?” Lần đầu tiên Thái tử phi nghe Thái tử nói về điểm không tốt của Thái Giới, trước đây hắn ta vẫn luôn khen ngợi.

Thái tử biết rằng đứa nhi tử bên cạnh biểu đệ là do thiếp thất ở Tây Bắc sinh ra, cũng nghe mẫu hậu nói về chuyện nhà họ ngoại rồi, biểu đệ rất sủng ái thiếp thất đó, hắn ta vừa nghĩ, biểu đệ không chịu nhận người khác, có phải vẫn còn nhớ nhung người ta hay không, bèn nửa đùa nửa thật nói: "Thích đến vậy sao?”

"Nàng đoán xem hắn đã nói gì?” Thái tử chỉ một bộ dáng tiếc rèn sắt không thành thép, "’Tằng kinh thương hải nan vi thủy’, thật sự không có tiền đồ, một nữ nhân thôi mà cũng đáng để hắn ở cách xa ngàn dặm vẫn nhớ nhung, nam nhân làm việc lớn nào lại trọng nữ nhi tình trường như vậy.”

"Đây mới là một nam nhân tốt đấy.” Thái tử phi lại có ý kiến khác, "Người như biểu đệ, mới đáng để nữ nhân giao phó cả thể xác và tâm hồn, có những nam nhân thê thiếp thành đàn, đó là lúc tốt đẹp, một khi sa cơ lỡ vận, chàng xem thử hắn có giữ lại được mấy người?”

Thái tử giả vờ ghen tuông: "Biểu đệ là người tốt, vậy ta thì không sao?”

Đối diện với lời nói vừa chua chát vừa trêu ghẹo của trượng phu, Thái tử phi đầy vẻ phong tình liếc mắt một cái, ánh mắt ẩn chứa sự ái mộ đã khắc chê. "Hậu viện của điện hạ trăm hoa đua nở, nhưng lại công chính nghiêm minh, đương nhiên cũng được coi là nam nhân tốt.”

Lời này không thể khiến Thái tử hài lòng, hắn ta ôm thê tử lại gần, thầm nói một câu chuyện không đứng đắn, khiến Thái tử phi mặt ửng hồng, không nhẹ không nặng đ.ấ.m vào vai trượng phu một cái, chọc cho Thái tử cười lớn, ôi phu thê tay trong tay trở về hậu viện dùng bữa.

Điển Thiếp

Chương 84: Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ* (1)