Điển Thiếp

Chương 83: Đây là thai độc (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Thái đại nhân vừa nghe, trong lòng vô cùng khó chịu., ông và phu nhân vì đứa tức phụ không biết điều này mà đắc tội cả lão phụ thân và nhi tử, chỉ là không muốn nàng ta chịu thiệt thòi, sao lại còn bị mang tiếng xấu?

Càng nghĩ càng thấy vô vị, hơi men bốc lên, về nhà hỏi phu nhân: "Tình trạng của tức phụ rốt cuộc là bệnh hay là độc? Sao Liễu gia còn có thể có mặt mũi nói chúng ta cố ý gây chuyện? Ta mà muốn đổi cho nhi tử một quý nữ nhà cao cửa rộng, thì bữa tiệc này có bị mắng chửi cũng cam chịu, chúng ta đã bao giờ làm chuyện có lỗi với ai chưa? Có cần phải bịa ra chuyện thai độc để thoái thác trách nhiệm hay không?”

Tưởng phu nhân hô to oan uổng, không khỏi giải thích: "Vị Tào đại phu kia ngay cả bệnh của nương nương cũng xem qua, nghe nói ở đất Thục là thần y rất nổi tiếng, biết bao nhiêu người đi xa vạn dặm để thỉnh giáo, người ta nói thẳng rằng nhi tức là bị thai độc, sao lại thành ta bịa đặt rồi? Ta vì ai mà làm vậy chứ?”

Tưởng phu nhân vốn đã nghi ngờ Lý phu nhân giấu giếm chuyện gì đó, giờ bị bà ta đổ lỗi lại càng thêm tức giận, nếu không tin tài nghệ của Tào đại phu, vậy thì mời ngự y đến xem đi.

Thế là bà dâng tấu lên Hoàng hậu, thỉnh Viện thủ Thái y viện đích thân đến xem, sau khi xem qua cũng nói là độc mang từ khi trong phôi thai đến, đã ngấm vào phế phủ, không thể cứu vãn được nữa.

Lý phu nhân thì thông minh bị thông minh hại, càng muốn che đậy càng rối loạn, Liễu Yên lại sinh ra trong nhà, những chuyện xảy ra ở hậu viện dù có kín đáo đến mấy, vẫn có chút tin đồn lan truyền.

Lưu ma ma cố ý đi dò hỏi một hồi, về bẩm báo với Tưởng phu nhân: "Họ đều nói là Lý phu nhân đấu với thiếp thất, tự mình gây ra, chuyện đã trôi qua nhiều năm, không biết thật giả thế nào, nhưng nếu nói phủ chúng ta bạc đãi Đại nãi nãi thì thật là lương tâm bị chó ăn rồi."

Thật không khéo, người mà Lưu ma ma dò hỏi, chính là người trục lý thứ hai ngày đó sống gần Liễu gia, cực kỳ bất hòa với Lý phu nhân, tuy trên tay không có chứng cứ xác thực, nhưng nói năng có đầu có đuôi, còn nói Lý phu nhân thủ đoạn cao minh, biết bao nhiêu thiếp thất đã mắc bẫy của bà ta, chỉ những người bên ngoài không rõ chuyện mới thật sự cho rằng bà ta là một người từ khẩu phật tâm.

Những lời ngoài không thể chỉ nghe mà tin, nhưng Tưởng phu nhân đã tận mắt chứng kiến Lý phu nhân đã âm thầm đối phó với Phùng Mẫn như thế nào, trong lòng bà đã có phán đoán của riêng mình, đối với Lý phu nhân có chút trở nên lạnh nhạt.

Đó đều là những chuyện bí mật riêng tư, không cần thiết phải làm cho ai ai cũng biết, Thái gia cũng không phải là gia đình yếu đuối bị đánh rụng răng mà phải nuốt m.á.u vào trong, vì những rạn nứt này, tấm lòng yêu thương đối với Liễu Yên cũng càng ngày càng phai nhạt đi. Trước đây bà còn ngăn cản nhi tử không được làm loạn, giờ thì dù hắn và tức phụ có sống ly thân, Tưởng phu nhân cũng không quản nữa.

Lý phu nhân đi một nước cờ sai thua cả một ván, lại càng thêm oán hận người trục lý nói năng lung tung, điều quan trọng là đã liên lụy đến nữ nhi, làm mất đi sự che chở của công bà, giờ có nói gì cũng đã muộn, bà ta ủ rũ bước vào viện của nữ nhi, rưng rưng nước mắt nói: "Con đều biết rồi, là mẫu thân đã hại con, nhưng ta cũng không còn cách nào khác, năm xưa ta đã cho phụ thân con năm sáu thiếp thất vào phòng, vậy mà ông ấy vẫn mê mẩn tiện nhân bên ngoài kia, nếu không có ca ca con, ông ấy còn muốn mẫu thân nhận con của tiện nhân kia làm con. Dù vậy, ông ấy còn định cho tiện nhân đó ngang hàng với ta, làm sao ta có thể nhịn được cơn giận này? Những chuyện ta đã làm, ta cũng không hối hận, ta chỉ thấy có lỗi với con mà thôi."

Tình yêu của phụ mẫu đối với con cái, là tính toán cho con đường dài, Liễu Yên từ nhỏ đã được mẫu thân nâng niu trong lòng bàn tay, trong nhà có gì tốt đều là nàng ta được chọn đầu tiên, lại còn chọn cho nàng ta một nhà chồng tốt đến vậy.

Ai cũng có thể nói mẫu thân sai, chỉ riêng nàng ta thì không thể, hơn nữa, nàng ta rất có thể hiểu cảm nhận của mẫu thân, bởi vì nàng ta cũng đã từng tha thiết mong muốn người đã cướp đi trượng phu của mình phải chết. Chỉ là nàng ta không có dũng khí để biến những ý nghĩ đen tối đó thành hành động, nên nàng ta đã thất bại thảm hại.

Liễu Yên khóc cùng mẫu thân một lúc, vẻ mặt bệnh tật đầy ai oán, nhưng không thể thay đổi được gì: "Người không cần khuyên con, từ khi con gả vào đây, đã không hề nghĩ đến chuyện rời đi. Dù có chết, con cũng là ma của Thái gia. Là hắn có lỗi với con, đừng hòng con cho hắn tự do, để hắn cùng người khác quấn quýt bên nhau. Với thân thể này của con hiện giờ, còn nghĩ gì nữa?”

Người ta nói "bệnh lâu thành đại phu", Liễu Yên hiểu rõ thân thể mình hơn ai hết, nàng ta không sống được bao lâu nữa, nên chẳng quan tâm đến ai, chỉ quan tâm đến một người duy nhất mà thôi. Nhưng trớ trêu thay, hắn lại ruồng bỏ nàng ta mà đi, một khi đã như vậy, tại sao nàng ta lại phải thành toàn cho hắn?

Liễu Yên không chịu đi, còn dữ dằn nói với Xuân Diên, ai mà muốn đuổi nàng ta đi, nàng ta sẽ đập đầu c.h.ế.t ngay trong phòng này. Tưởng phu nhân không muốn mang tiếng khắt khe bạc đãi tức phụ, cùng lắm là tốn chút tiền bạc nuôi dưỡng, nỗi buồn phiền không biết nói với ai, đành vào cung kể lể với Hoàng hậu.

Hai cô tẩu đã sớm thân thiết với nhau, dù nhiều năm không gặp nhưng thư từ qua lại rất thường xuyên, chuyện của Thái gia được coi là chuyện của mẫu gia, Hoàng hậu không khỏi an ủi đệ tức một phen, cứ thế, Thái tử cũng biết được chuyện này.

Thật tội cho biểu đệ, nhà cửa rối loạn vậy mà vẫn còn hết lòng theo phò tá cho hắn ta, nghĩ đến cục diện phức tạp trên triều đình, vẻ mặt không khỏi u ám.

Thái gia vì tránh hiềm nghi, con cháu trong nhà đều làm quan ở các địa phương bên ngoài, mẫu gia của Hoàng hậu đường đường chính chính lại không nắm quyền lực, trái lại mẫu gia của Cao Quý phi lại đến bao biện làm thay, cả gia đình làm quan trong triều, ngấm ngầm mở đường cho nhị hoàng huynh. Còn phụ hoàng tuổi già sức yếu, vừa trọng dụng hắn ta là Thái tử, vừa coi thái giám thân cận như cánh tay đắc lự, nhiều lúc thậm chí còn đặt bọn họ lên trên cả hắn ta, chức vị Thái tử này quả thật làm rất uất nghẹn.

Những phiền muộn này, đương nhiên chỉ có thể tìm người thân cận để tâm sự, biểu đệ xưa nay rất có chính kiến, từ khi nhà tiểu cữu về kinh, Thái tử quả thật đã nhận được không ít sự trợ giúp.

Hắn ta vẫn nhớ lúc trước bị mấy tên nội giám giằng co, lại có lão Nhị bên cạnh rình rập như hổ rình mồi, tiến thoái lưỡng nan, biểu đệ đứng ngoài cuộc lại nhìn rõ mọi chuyện, mấy câu khuyên nhủ của hắn rất hữu ích.

Thái Giới nói rằng, từ xưa đến nay, biết bao hoạn quan thao túng triều chính, nhưng không có một ai cướp được giang sơn. Hoạn quan sống kề cận với Hoàng đế sớm chiều, hiếm có vị Hoàng đế nào không bị ảnh hưởng. Cho dù ngoại triều có không vừa mắt bọn họ, trừ bỏ một nhóm này lại xuất hiện một nhóm khác, trừ phi phế bỏ chế độ này, tuyệt đối không có cách nào loại bỏ hậu hoạn vĩnh viễn. Huống chi những người đó cũng không hoàn toàn là kẻ xấu, chẳng qua là lợi dụng quyền lực, mưu cầu phú quý mà thôi, thay vì đối đầu với họ, chi bằng tạm thời nuông chiều, biết đâu có lúc lại cần dùng đến họ.

Khi lời nói này vừa thốt ra, Thái tử liền sáng mắt, cảm thấy mình đã tìm đúng người. Suy nghĩ kỹ lại quả đúng là như vậy, kẻ địch thực sự của hắn ta không ở bên cạnh phụ hoàng. Những tên hoạn quan đó tuy có chút mâu thuẫn vơi hắn ta, nhưng cũng không có giao tình sâu sắc gì với mấy người huynh đệ khác, nghiêm túc mà xét, cũng không hẳn là kẻ địch.

Hắn ta làm theo lời khuyên của biểu đệ, sau khi mắt nhắm mắt mở với mấy tên đại thái giám thân cận với phụ hoàng, những người đó quả nhiên không còn đối đầu với hắn ta nữa, có đôi khi lợi ích được nhất trí, còn phải ra sức giúp hắn ta một phen.

Thái tử tâm trạng thoải mái, không có việc gì liền tìm biểu đệ đánh cờ, thưởng sách luận tranh. Từ trong cung mẫu hậu nghe được chuyện nhà của biểu đệ, không ngờ tên này lại có một mặt do dự thiếu quyết đoán như vậy, liền vui sướng khi ngời gặp họa gọi hắn đến trêu chọc một phen.

Điển Thiếp

Chương 83: Đây là thai độc (2)