Điển Thiếp

Chương 96: Muội với hắn… vẫn không buông bỏ được sao? (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Bên này thật vất vả lắm mới giữ được trạng thái bình an vô sự, nào ngờ mỗi người đều có suy nghĩ riêng, người mình thích bị cái gọi là “chồng trước ” vây lại bên cạnh, lại còn mang nhi tử của hai người, thấy đã gần gũi như vậy, mà vị hôn phu hiện tại như hắn ta đây sắp bị đá văng ra ngoài. Phương Thiên Hữu cũng là một nam tử có tâm huyết, sao lại không có chút biểu hiện nào?

Ngày hôm nay, đến thời điểm tối đến trở về thành, dỗ Thái Đại Bảo cùng Trần ma ma ra ngoài dạo chơi, Phùng Mẫn thu dọn đồ đạc định đi tìm Vương Nhị Nữu, vừa ra cửa, nàng thấy Phương Thiên Hữu dắt một con ngựa cao lớn tiến lại chào hỏi, cười nói: “Mẫn muội muội, ta đưa muội về nhé.”

Phùng Mẫn theo bản năng quay đầu lại, Thái Giới trưng ra bộ mặt lạnh lùng, dưới ánh trăng càng như được điêu khắc, tuấn mỹ lạ thường, người vừa rồi còn dịu dàng khuyên nàng ở lại chơi với nhi tử, giờ đã thu lại tươi cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Thiên Hữu, khí thế trong nháy mắt thay đổi hoàn toàn. Nhưng khi nhìn nàng, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng: “Trời tối rồi, ta cho người đánh xe đưa nàng về, khỏi phải chen chúc với người khác.”

Hai nam nhân đối đầu tranh phong, không ai nhường ai, nhưng cùng nhất trí nhìn về phía Phùng Mẫn. Nói ra, Phùng gia và Phương gia đang hướng tới một mối hôn sự đàng hoàng, việc nàng ở lại đây cùng với nhi tử của Thái Giới là hợp tình, nhưng xét về lễ nghi thì có chút không đúng đắn, những người nghiêm cẩn một chút có lẽ sẽ có ý kiến, dù sao cũng nên cho Phương Thiên Hữu một lời trấn an, nhưng bị ánh mắt sáng quắc của Thái Giới nhìn chòng chọc như vậy, nàng lại không thể dễ dàng lê ra thêm nửa bước.

Phùng Mẫn nhìn trước ngó sau, gật đầu cảm ơn Thái Giới: “Không cần đâu, ta đi tìm thẩm tử cùng các nữ tử khác về cùng.”

Phùng Mẫn nhìn về phía Phương Thiên Hữu, lời chưa kịp thốt ra, Phương Thiên Hữu đã đi trước về phía nhà bếp doanh trại, tạo cho người ta một ảo giác rằng hai người họ có một sự ăn ý, hai người họ đi trong màn đêm ngày càng dày đặc, mắt thấy sắp đến nơi, Phương Thiên Hữu dừng lại, đợi Phùng Mẫn bước đến gần, rồi nói bằng giọng điệu hòa nhã: “Mẫn muội muội, muội có muốn gả vào Thái gia hay không?”

Câu hỏi này khiến Phùng Mẫn bất ngờ, Thái gia là hoàng thân quốc thích, đừng nói là Phùng gia nhỏ bé ở thành Vân Dương, mà ngay cả trong kinh đô Lạc Dương, những quan lại quý tộc nhắm vào Thái gia chắc chắn cũng không ít.

Phùng Mẫn e sợ sự phiền toái của gia đình công hầu quý tộc, cho nên cũng chưa từng mơ mộng đến sự giàu sang phú quý ngất trời. Thái gia đối với nàng, là nơi cần tránh xa. Chỉ là không ngờ Phương Thiên Hữu lại hỏi như vậy, nàng tưởng vấn đề đầu tiên hắn ta quan tâm phải là tình cảm của nàng với Thái Giới…

“Không muốn, ta chưa từng nghĩ đến việc gả vào Thái gia.” Giọng điệu của Phùng Mẫn rất kiên quyết, lại chợt nghĩ, nếu Phương Thiên Hữu thật sự hỏi vấn đề thứ hai như nàng đoán, vậy câu trả lời của nàng sẽ là gì đây?

Phương Thiên Hữu lại như trút được gánh nặng, mỉm cười nói: “Ta biết mà, muội không giống những người khác.” Thực ra, từ lúc nghe Phùng Mẫn sinh con xong một tháng đã rời khỏi Thái gia, hắn ta đã biết nàng không phải là người tham phú quý.

Những lời này, tuy là khen nàng, nhưng dường như cũng có chỗ không thích hợp. Phùng Mẫn nhất thời không nghĩ ra.

Lúc trước ở trong tình huống như vậy mà nàng vẫn không ở lại, Phương Thiên Hữu tin Phùng Mẫn có thể thủy chung như một, nhưng hắn ta cũng cần bày tỏ ý định của mình: “Ta biết muội không nỡ rời xa đứa bé, thời gian này chăm sóc thằng bé là điều nên làm, ta sẽ không nghĩ nhiều, chỉ cần trong lòng muội lựa chọn ta, ta sẽ tin tưởng muội, chờ mọi việc ở đây kết thúc, ta sẽ bảo mẫu thân ta mời mai mối đến nhà muội dạm hỏi, có được không?”

“Cảm ơn huynh đã tin ta.” Quả thật như ca ca nói, Phương Thiên Hữu chân thành, thực sự xứng đáng để gửi gắm cả đời, nhưng trong tình huống mọi chuyện đã rõ ràng như vậy, nàng lại không thể nảy sinh chút tình yêu nào với hắn ta, vậy phải làm sao đây?

Phùng Mẫn hiếm hoi cảm thấy phiền não: “ Nhưng chuyện dạm hỏi này, có phải còn quá sớm hay không?”

“Muội không muốn gả cho ta sao? Hai chúng ta đều không còn nhỏ nữa, người khác bằng tuổi chúng ta, đã là phụ mẫu của mấy đứa trẻ rồi. Hay là muội với… vẫn không buông bỏ được?”

Thực ra hiện tại Phùng Mẫn không muốn gả cho ai cả, chỉ muốn ở nhà yên tĩnh hai năm rồi mới tính đến chuyện hôn nhân đại sự, nào ngờ suy nghĩ đơn giản này trong mắt người khác chỉ là cái cớ, vả lại nàng đã hai mươi hai tuổi, những người cùng tuổi đã bắt đầu chọn rể từ mười hai mười ba tuổi, nàng ở lại đến bây giờ, phụ mẫu đã bị người ta chỉ trích rồi.

Phùng Mẫn mỉm cười giải thích: “Chuyện của ca ca ta còn chưa lo xong, dù sao cũng phải tốn nửa năm, ta muốn đợi sau cùng phụ mẫu khi trở về rồi mới nói sau.”

Nếu gả đi trước hôn kỳ của ca ca, thì khi về nhà chồng sẽ không thể đến kinh đô được. Hóa ra là lo lắng chuyện này, Phương Thiên Hữu lại gần nàng hơn một chút, khuyên giải: “Cái này có gì khó đâu, cả nhà muội đã gần mười năm không gặp nhau, dù muội gả đi trước, xét cả tình lẫn lý, cũng có thể đến kinh đô… Dù sao, chuyện này cứ giao cho ta lo là được.”

Thái độ như vậy, Phùng Mẫn cũng không có gì để chê bai, làm khó cho Phương Thiên Hữu khi là người thấu tình đạt lý như vậy, quả thực là một người tốt, sở dĩ nàng không nảy sinh tình ý với hắn ta, chỉ vì gia đình sốt ruột, khiến nàng giận cá c.h.é.m thớt, nếu như giữ được thái độ bình thản, nghiêm túc tiếp xúc, biết đâu lại là một phu quân đáng để nương tựa cả đời?

Trong lòng Phùng Mẫn đã quyết định, thay vì tiêu cực mà mặc cho nước chảy bèo trôi, chi bằng tích cực lên, nắm quyền chủ động trong tay mình, dù sao đây là chuyện đại sự cả đời của nàng, đối với Thái Giới cũng nên giữ khoảng cách. Vì vậy, nàng vẫn ở cùng với Thái Đại Bảo như thường lệ, nhưng mỗi ngày đều phải đợi Thái Giới đi rồi mới đến, buổi tối khi hắn còn chưa về nhà, chỉ cần dỗ Thái Đại Bảo ngủ yên, nàng cũng không cần phải nói lời cáo từ trực tiếp với hắn.

Nàng làm vậy một cách qua loa, lại mong hắn dứt khoát điều nàng về nhà bếp doanh trại thì hơn, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có ngày hôm nay, vừa qua buổi sáng, trước lều đã có ba cỗ xe ngựa lớn đậu song song, đám hạ nhân đang sắp xếp đồ đạc một cách có trật tự lên xe.

Trần ma ma thấy Phùng Mẫn đến, đẩy Thái Đại Bảo vào lòng nàng, tự mình đi thu dọn một số đồ chơi yêu thích của Thái Đại Bảo, sắp xếp xong xuôi mới nói với nàng, trời đã dần nóng lên, bọn họ dự định vào thành ở.

Ở lại trong thành thật ra lại tiện cho nàng, không phải mỗi sáng đi tối về vất vả, vạn lần không ngờ tới, hướng đi của xe ngựa sau khi vào thành lại càng lúc càng quen thuộc.

Nàng nghĩ Thái Giới trân quý nhi tử như vậy, dù phủ Thứ sử cũ không thể ở được nữa, thì cũng phải sắm một tòa nhà tam tiến bằng gạch xanh ở khu vực tụ tập của những người giàu có ở phía đông thành, nhưng khi chiếc xe chậm rãi dừng lại ở ngay cạnh nhà nàng, Phùng Mẫn thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Chu Tú Nhi vừa hay mở cửa hắt nước quét sân, nhìn thấy khung cảnh này, bà nghĩ rằng người hàng xóm mới mà mình đã chờ đợi bấy lâu đã đến rồi, tựa vào bên cửa xem náo nhiệt. Khi thấy khuê nữ từ trên xe bước xuống, đầu tiên là kinh ngạc một chút, rồi lại nhìn đứa bé đang được ôm trong lòng, đã hiểu ra ba phần.

Phùng Mẫn sớm đã thấy mẫu thân mình, lời giải thích vừa lên đến miệng thì mẫu thân nàng đã ào ào xông đến, vỗ nàng một cái, rồi quay đầu lại nhìn Thái Đại Bảo, mừng rỡ không thôi: “Đây là Đại Bảo sao? Chẳng thay đổi chút nào cả, sao mà lớn tốt thế này?” Hai tay xoa đi xoa lại trên tạp dề, muốn bế nhưng thấy không hợp lúc.

Trần ma ma từ phía sau chen ra, chỉ vào Chu Tú Nhi nói: “Tiểu thiếu gia, đây là ngoại bà, nhà của ngoại bà có rất nhiều châu chấu bệnh đấy, chúng ta đi xem nhé?”

Thái Đại Bảo nhìn Phùng Mẫn, sau khi được gật đầu, đưa tay về phía Chu Tú Nhi, còn rất hợp tác gọi một tiếng “ngoại”, Chu Tú Nhi quý báu như vàng mà bế cậu nhóc, vừa đi vừa nói chuyện với Trần ma ma, vui vẻ mời người trở về nhà, ngay cả Phùng Mẫn cũng bị bỏ lại phía sau.

Điển Thiếp

Chương 96: Muội với hắn… vẫn không buông bỏ được sao? (2)