Điển Thiếp

Chương 95: Muội với hắn… vẫn không buông bỏ được sao? (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Dường như sợ nàng không đi, vị quan viên mặc áo khoác da cừu, tay cầm roi ngựa đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu dặn dò, “Đây chính là một việc tốt, trong trướng ấm áp, không bị gió thổi nắng gắt, bao người muốn cũng chẳng có được đâu, ta thấy ngươi là người nhanh nhẹn tháo vát mới giao cho ngươi. Nhà này trả thù lao cũng hậu hĩnh, chẳng phải tốt hơn ở bên ngoài sao?”

Thù lao cho nàng hậu hĩnh, những người sắp xếp nàng đến đây cũng chẳng thể tay không, Phùng Mẫn khẽ gật đầu, bình thản đi theo, ki đến nơi, giữa lúc đối phương đang ân cần chào hỏi bà tử giữ cửa, suy nghĩ của Phùng Mẫn quả nhiên đã được xác thực, ngay sau đó Trần ma ma bước ra, cười nói: “Đã nói là sắp đến rồi, tiểu thiếu gia ồn ào đòi đi tìm đấy, nương tử mau vào đi.”

Phùng Mẫn bất đắc dĩ, biết rõ đây là sự sắp xếp của Thái Giới, nhưng có nhi tử ở giữa, trừ phi nàng thật sự dứt lòng không gặp, bằng không sẽ chịu bị chi phối của người khác. Nàng uể oải bước vào trong trướng, Thái Đại Bảo đang cưỡi ngựa gỗ trên tấm thảm dày, cảm nhận được nàng đến, nhóc quay đầu lại nở một nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương, cất giọng khỏe khoắn gọi nàng, “Mẫu thân!”

Phùng Mẫn đáp lời, vội vàng ngồi xuống bên cạnh, tiểu tử kia mềm mại nép vào lòng mẫu thân, đầy vẻ quyến luyến, Phùng Mẫn sờ sờ cái đầu nhỏ đầy tóc của nhi tử, có chút lo lắng: “Sao còn chưa biết nói vậy?”

Nàng cũng từng thấy nhiều đứa trẻ, một tuổi rưỡi đã bắt đầu nói được vài từ rời rạc, chỉ có Thái Đại Bảo, chỉ biết gọi người, mà cũng chỉ giới hạn trong hai chữ.

Trần ma ma không thể nghe ai nói Thái Đại Bảo không tốt, ngay cả thân phụ thân mẫu cũng không được, ôi một tiếng: “Người ta nói ‘quý nhân ngữ trì*’, thân phận của tiểu thiếu gia nhà ta tôn quý biết bao, chậm một chút thì có làm sao? Vả lại, trước hai tuổi chưa biết nói thì nhiều lắm. Tiểu thiếu gia tuy chưa nói được câu hoàn chỉnh, nhưng xem cậu ấy phát âm rõ ràng, giọng nói lại đầy trung khí, có thể thấy rất tốt mà.”

*quý nhân ngữ trì: người cao qúy nói muộn.

Phùng Mẫn mỉm cười, vỗ vỗ tấm lưng mũm mĩm của nhi tử: “Mẫu thân không phải nói con, mẫu thân thích Đại Bảo nhà chúng ta nha.”

Đừng xem là một cục thịt thơm tho mềm mại, nhưng rất có ý kiến của riêng mình, phụ mẫu không ở bên, cả phòng đầy nha đầu bà tử cũng không thể làm gì được cậu nhóc, muốn làm gì thì phải làm cho bằng được. Nhưng ai đó không vui mà khóc lóc, để cậu nhóc nhìn thấy được, lại sẵn lòng đưa đồ ă, đồ chơi mình thích cho họ, ôm lấy mặt người ta, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn, khiến người ta muốn khóc không được mà muốn cười cũng không xong.

Trước kia ở nhà, đám tiểu nha đầu thường lấy tay che mặt giả khóc, trêu chọc tiểu thiếu gia để làm Tưởng phu nhân vui vẻ, khiến trên dưới trong nhà đều yêu quý nhóc. Nép ở bên thân mẫu, vẻ nũng nịu đầy ỷ lại, đáng yêu như vậy, sao lại không khiến người ta yêu thương? Phùng Mẫn chơi với Thái Đại Bảo cả một buổi chiều, bao phiền muộn đều tan biến hết.

Bên ngoài lều trại đều có thể nghe thấy tiếng cười nói của hai mẫu tử, Thái Giới nhảy xuống ngựa, dưới chân dừng lại một lát, rồi vén rèm bước vào.

Thân thể cao lớn của hắn còn cao hơn cả cửa lều, đứng ngược sáng chặn cả ánh mặt trời. Cũng không gọi hạ nhân giúp cởi áo, tự mình cởi chiếc áo choàng lớn, rửa tay, giống hệt Thái Đại Bảo, trước mặt người ngoài lạnh lùng ra sao, trước mặt Phùng Mẫn dù im miệng không nói, ánh mắt cũng không thể khống chế mà hướng về nàng, thời khắc đều chú ý đến nàng.

Nghỉ ngơi một lát, lát nữa sẽ đến giờ ăn, Trần ma ma bế Thái Đại Bảo ra ngoài đi tiểu, những người trong phòng biết điều, cũng đi theo, khiến căn phòng trở nên trống rỗng.

Trở lại sau nửa khắc, ngay cả một chén trà cũng không có ai rót, người nào đó gác một chân lên giường, mân mê một bộ cờ ngọc trong suốt, cũng không gọi người.

Phùng Mẫn rót một chén trà nóng, nhẹ nhàng đặt bên cạnh bàn cờ: “Thứ lỗi, ván cờ còn dang dở đã bị ta dọn đi rồi, Đại Bảo đang ở tuổi hiếu động, bắt được thứ gì cũng cho vào miệng, ta sợ thằng bé nuốt mất.”

Cuối cùng nàng cũng chịu để ý đến hắn, một ván cờ tàn thì có là gì? Ánh mắt Thái Giới xa xăm nhìn nàng, cứ như đã bị ghẻ lạnh rất lâu: “Dọn đi thì dọn đi, không có gì đáng nói cả.”

Thế nhưng Phùng Mẫn lại ngồi xuống đối diện, chậm rãi lấy từng quân cờ từ trong hộp gỗ tử đàn ra, từng quân từng quân một đặt lên, hóa ra là đang phục hồi lại ván cờ cho hắn, cũng may là nàng có trí nhớ tốt, không sai một ly, Thái Giới vừa giận vừa buồn cười: “Nàng lại muốn phân định rạch ròi với ta đến thế sao? Một ván cờ tàn cũng phải trả lại cho ta.”

Khi nào thì nàng mới tình nguyện yên tâm thoải mái lấy đồ của hắn làm của riêng, đường đường chính chính mà chiếm giữ, giống như cách hắn đối với nàng vậy? Thái Giới đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Phùng Mẫn, lại gần bên nàng hơn, đôi mắt tràn ngập ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt nàng, nàng có đôi mắt xinh đẹp, khóe miệng tươi cười, môi đỏ răng trắng, từng làn hương thơm nhẹ nhàng vương vấn, hắn quay đầu đi, rồi lại quay sang, thật lòng bày tỏ nỗi nhớ nhung: “Thái Đại Bảo không thể thiếu nàng, ta cũng vậy.”

Từ hôm qua gặp Phương Thiên Hữu, hắn đã phái người đi thăm dò, kết quả vẫn chưa nghiêm trọng lắm, nhưng hắn sợ Phùng Mẫn quyết tâm muốn gả đi, hắn có nói thêm bao nhiêu lời cay nghiệt, thì cũng không phải là thật sự muốn tuyệt giao với nàng.

Quả thực, loại tình địch như vậy, chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết, nhưng nếu vì thế mà để lại khúc mắc trong lòng Phùng Mẫn, thì đó không phải là điều hắn mong muốn. Hắn muốn toàn bộ thân thể và trái tim của nàng, che giấu sự hung bạo và bá đạo đang cuộn trào trong mắt, hết lần này đến lần khác hạ thấp phong thái: “Nàng yên tâm, những lời ta nói hôm qua chỉ là nói suông mà thôi, ta sẽ không làm gì hắn, nàng đừng luôn mang vẻ mặt như ta là kẻ ác bá vầy. Năm ấy khi nàng rời đi, ta cũng không ép nàng ở lại.”

Nếu hắn muốn đưa nàng đi, ngay cả trong tình huống nguy cấp lúc đó, đâu chỉ có một cách, chẳng qua là không muốn để nàng phải chịu thêm uất ức, tạm thời cho nàng tự do. Nàng cũng sẽ không biết, khoảnh khắc nàng rời đi, dù là đau khổ, hắn vẫn ấp ủ quyết tâm sẽ quay lại tìm nàng.

Phùng Mẫn vốn dửng dưng chỉ nghe hắn lẩm bẩm một mình, giờ mới có chút phản ứng, thăm dò hỏi: “Ngươi thật sự không làm khó hắn?”

Vậy mà lại quan tâm đến một nam nhân khác như vậy, trong lòng hắn hờn dỗi như có giấm chua trào ra, cố nhịn nghiến răng nghiến lợi: “Không làm khó, nàng nghĩ ta thật sự là một tên quan lại hung ác lạm dụng quyền lực hay sao? Nếu ta đối với nàng không tốt, nàng chọn người khác cũng là điều hợp lý, ta cũng không có tư cách mà chỉ chỉ trỏ trỏ.”

Lời này nghe còn có chút giống tiếng người, thật ra, những lời hắn nói hôm qua đã làm nàng sợ hãi, không ai hiểu rõ uy lực của tiền bạc cùng quyền lực hơn những người ở tầng lớp thấp. Phùng Mẫn vốn trong lòng rất không vui, nhưng nàng là người biết nói đạo lý, Thái Giới đối với nàng quả thực không tệ, lại còn hứa không làm khó Phương Thiên Hữu, vậy là nàng không có lý do để làm bộ làm tịch nữa, khi ở cùng hắn, thật sự có chút hương vị của sự tương kính như tân của ngày xưa.

Điển Thiếp

Chương 95: Muội với hắn… vẫn không buông bỏ được sao? (1)