Điển Thiếp

Chương 94: Nàng có thích hắn không? (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Thái Giới lạnh lùng đưa mắt nhìn Phương Thiên Hữu đi xa, sau đó không nói thêm lời nào, cả đoạn đường khí áp thấp, khiến cho đám nha hoàn bà tử đi cùng không dám đến gần, sợ chọc giận đại gia.

Chỉ có Phùng Mẫn và Thái Đại Bảo là hậu tri hậu giác, chơi đùa vui vẻ, đợi Thái Đại Bảo chơi mệt, há cái miệng nhỏ ngáp ngắn ngáp dài, cái đầu nhỏ gật gù như gà mổ thóc, Thái Giới liền ôm nhi tử lên, nhét vào lòng Trần ma ma, bảo đi đến lều trại phía dưới dỗ.

Phùng Mẫn chậm một bước, đuổi theo thì bị người chặn ở cửa lều, nam nhân cao lớn dưới ánh sáng mờ ảo, ánh mắt sáng quắc, ẩn nhẫn nói: "Người vừa nãy là ai vậy?"

Phùng Mẫn không biết hắn bị làm sao, lùi lại một bước lại bị hắn đuổi tới, bị áp bức đến mức không thể nhúc nhích, mùi tùng hương lạnh lẽo quen thuộc không kẽ hở bao vây lấy nàng, nàng dường như đã hiểu tại sao hắn lại tức giận, mơ hồ lại không hiểu lắm, bình tĩnh nói: "Phương Thiên Hữu, bạn bè từ nhỏ của ca ca ta."

"Hựu? Cái túi tiền kia?"

Phùng Mẫn mê mang một lúc, rồi lượm lặt những mảnh ký ức vụn vặt từ sâu thẳm trong trí óc đã phủ bụi, không ngờ hắn vẫn còn nhớ, chỉ gợi ý một chút là đã nhớ ra, có cần phải để tâm như vậy không? Nàng chậm chạp gật đầu.

"Các ngươi liên lạc lại từ khi nào, chẳng phải nàng nói không thân hay sao? Hắn đến nhà nàng làm gì, phụ mẫu nàng rất thích hắn sao?”

Thực ra hắn muốn biết vấn đề khác, nhưng lại không dám hỏi ra, chỉ có thể đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của nàng, hy vọng nhìn thấy được đáp án phủ định.

Gần sát quá, đã rất lâu rồi họ không gần nhau như vậy, gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và hơi thở của đối phương, dù là khi cùng bế Thái Đại Bảo, hắn cũng chưa từng mất bình tĩnh như thế này.

Ngoài cửa còn có tiếng người nói chuyện, Phùng Mẫn thực sự sợ có người đẩy cửa đi vào, hai tay chống trước n.g.ự.c hắn, đẩy đẩy, nhưng không nhúc nhích, nàng nín thở nói: "Ngươi lùi ra một chút, có người sẽ vào đấy."

Lâu như vậy rồi, nàng vẫn chưa phát hiện ra, khi hai người họ ở riêng trong phòng thì không ai dám vào đấy sao?

Thái Giới lại không nói toạc ra, vẻ mặt làm nũng y hệt Thái Đại Bảo, càng dán sát vào, "Mẫn Mẫn, đã lâu lắm rồi... ta không chạm vào nàng."

Tính từ khi nàng mang thai, đã hơn hai năm, không biết làm sao mà vượt qua, mỗi lần muốn đều phải tự giải quyết, chỉ mong đợi được sớm trùng phùng với nàng.

Không ngờ hắn một lòng một dạ trông nom nhi tử, sống cuộc sống thanh tâm quả dục, còn nàng thì nối lại tình xưa với người cũ, thời điểm hắn tới, ánh mắt thâm tình như tơ vương của bọn họ, thật buồn nôn c.h.ế.t người, càng nghĩ càng tủi thân, thúc giục: "Nàng muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, chỉ là không thể có người khác, ta đã luôn đợi chờ nàng."

Lời này nói ra, như thể nàng phụ bạc hắn vậy, lại nghe hắn lảm nhảm những chuyện khuê phòng bí sự bên tai, gì mà chỉ chạm vào một mình nàng, khi nàng không có ở đây hắn tự dùng tay... Hắn lại không biết xấu hổ mà nói ra, nàng nghe mà mặt nóng bừng.

Họ đúng là có một đứa con với nhau, nhưng đó là chuyện của quá khứ, bây giờ mà bàn những chuyện này có ổn thỏa hay không? Phùng Mẫn muốn đẩy Thái Giới ra, người trên người nàng nửa tựa nửa đè, không nghe được câu trả lời muốn nghe thì không bỏ qua, nàng hậm hực: "Rốt cuộc ngươi muốn hỏi gì, đứng dậy nói chuyện đàng hoàng đi."

"Nàng có thích hắn không?”

Hắn chỉ quan tâm điều này, chỉ cần nàng không thích, dù ngày mai họ có thành thân, hắn cũng có cách để hôn sự này không thành, điều hắn quan tâm, chỉ là tâm ý của nàng.

Lại nói, Phùng Mẫn đối với Phương Thiên Hữu cũng không hẳn là thích, nhưng nếu không dứt khoát, Thái Giới sẽ không bỏ cuộc. Nàng dứt khoát, nhưng môi vừa hé ra đã bị một bàn tay bịt lại, "Đừng nói, lại định lừa ta phải không?”

Hắn hối hận rồi, hắn không muốn nghe nữa, khoảnh khắc nàng chần chừ kia đã là đủ với hắn, cứ xem như tự lừa dối bản thân đi, dù sao hắn cũng không muốn nghe từ miệng nàng nói ra tâm ý với một người nam nhân khác, "Bỏ qua vấn đề này, nàng nói cho ta biết, gia đình nàng có thích hắn không?"

Hắn muốn nghe, vậy thì nàng sẽ nói cho đủ, Phùng Mẫn thẳng thắn đáp: "Rất thích, sau khi nguy cơ ở thành Vân Dương qua đi, mẫu thân của huynh ấy đã đến nhà ta gặp mặt, vốn định đính hôn, nhưng tiên đế băng hà, huynh ấy phải theo Tiết tướng quân về kinh. Mẫu thân của ta nói, lần này huynh ấy trở về, cuối năm sẽ lo liệu chuyện của hai bọn ta."

Lời còn chưa dứt, hơi thở bên tai đã trở nên nặng nề hơn một chút, đôi môi ấm áp mềm mại ngay lập tức phủ lên, con ngươi đen kịt ở cự ly gần, Phùng Mẫn chưa kịp phản ứng, đã bị hôn mạnh, trước khoảnh khắc dồn sức đẩy người, lại bị buông ra.

Dường như người vẫn luôn ung dung thong thả đứng tại chỗ chờ nàng quay đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên trở nên luống cuống, chẳng còn dùng bất kỳ kế sách vòng vo nào nữa, chỉ còn lại sự thảm hại trần trụi và ham muốn phơi bày trên bề mặt, "Mẫn Mẫn tốt của ta, nàng nghĩ ta sẽ trơ mắt nhìn mẫu thân của con ta gả cho người khác sao? Vốn dĩ ta định cho nàng thời gian từ từ. Hơn nữa, ta đoán nàng cũng không muốn nhìn thấy một nam nhân có quyền thế bị cướp mất tình yêu sẽ làm ra những gì đâu."

Phùng Mẫn nhất thời tức giận đến mày liễu dựng thẳng, "Ta đã nói từ sớm rồi, chuyện giữa chúng ta đã qua, ta sẽ không tiến vào cửa Thái gia một lần nào nữa."

Đã lâu như vậy, hắn chậm rãi tiếp cận nàng, từng bước từng bước trói chặt nàng, nàng đều không phản ứng, hôm nay chỉ gặp mặt gã trai hoang kia một lần, liền ngang hàng với hắn, một hơi suýt không thở được, Thái Giới cố chấp nắm lấy tay Phùng Mẫn, "Về nói với phụ mẫu của nàng, suy nghĩ kỹ lại đi, người bạn kia của đại ca nàng, có thể cho nàng được cái gì? Nàng tốt như vậy, xứng đáng có một bến đỗ tốt hơn."

Phùng Mẫn không nhịn được liếc trắng mắt, người này thật không biết xấu hổ tự dán vàng lên mặt, càng tức hơn là những gì hắn nói đều là sự thật. Không thể trêu vào thì trốn được, Phùng Mẫn nói không dây dưa thì không dây dưa nữa, kết quả người chủ quản thứ hai của phòng bếp doanh trại đã đích thân đến mời, nói là muốn điều nàng đến một nơi khác.

Điển Thiếp

Chương 94: Nàng có thích hắn không? (2)