Nói là sứ đoàn hai nước đàm phán thông thương, nhưng cũng tổ chức không ít hoạt động giao lưu, tiếng người ồn ào náo nhiệt, mọi việc xong xuôi, cả phòng bếp doanh trại cũng đi ra phía trước xem náo nhiệt.
Phùng Mẫn cùng mấy phụ nhân ở gần nhà kết bạn đi cùng, chỉ thấy trên sân thi đấu vạn ngựa phi nước đại, chẳng biết là người của bên nào, đứng trên lưng ngựa mà đi lại như đi trên đất bằng, làm ra đủ loại động tác khó, giống như làm xiếc vậy, khiến người xem chớp mắt cũng không dám chớp.
Vương Nhị Nữu khoác tay Phùng Mẫn, cao hứng phấn chấn, quay đầu nhìn thấy một góc đài cao, chợt kéo tay áo Phùng Mẫn, "Bên kia, tỷ nhìn kìa."
Gió bắc thổi mạnh, biển xanh dậy sóng, ánh nắng ấm áp mỏng manh lấp lánh ánh vàng, chỉ thấy một nhóm sứ thần Mông Cổ cao lớn đang nói chuyện với mấy vị sứ thần nhà Hán. Người Mông Cổ bẩm sinh đã cao lớn như những ngọn núi di động, râu quai nón bện thành bím, thô kệch phóng khoáng, đối lập với bọn họ, người Hán thấp hơn một khúc. Mặc dù vậy, cũng có người tỏa sáng mà không hề bị che lấp, áo đỏ giày đen, khí thế như cầu vồng, dây lưng lỏng lẻo, trong lúc cười nói thể hiện phong thái của một nước lớn, một thân khí chất cao quý thong dong ấy còn thu hút hơn cả khuôn mặt tuấn tú kia.
Vương Nhị Nữu trước kia nghe từ thúc thúc trong tộc rằng Phùng Mẫn đi làm thiếp cho gia đình quyền quý và sinh con, chưa từng nghĩ sâu xa, không ngờ phụ thân của đứa bé lại là một nhân vật như vậy, đẹp đến mức dù nàng ta đã thành thân, cũng luôn muốn tìm cơ hội để nhìn thêm vài lần, vừa nhìn vừa kề tai thì thâm với Phùng Mẫn như một tiểu cô nương mới lớn, còn luôn hỏi Phùng Mẫn sao không đồng ý với người ta. Nếu nàng ta gả cho một người như vậy, chỉ cần nhìn mặt thôi cũng ăn thêm được hai bát cơm.
Cái người vui vẻ ấy, khỏi phải nói, Phùng Mẫn vốn muốn né tránh Thái Giới khi hắn bế nhi tử tìm nàng, ai ngờ đi ra lại gặp, may mà các nàng ẩn mình trong đám đông. Trận đấu đang gay cấn, đám đông reo hò, Phùng Mẫn bị chen lấn ra phía sau, vô tình lại liếc mắt nhìn lên đài cao, trong tầm mắt mờ mờ ảo ảo, nàng cảm thấy người mà nàng đang nhìn dường như cũng chuyển ánh mắt tới, tìm kiếm trong đám đông, rồi đột nhiên dừng lại, dường như còn mỉm cười về phía này.
Phùng Mẫn như không có chuyện gì xảy ra, dời tầm mắt đi, không còn quan tâm nữa, trận đấu đang ở giai đoạn quyết liệt, đám đông chen lấn, cũng không thấy Nhị Nữu đâu, thế là nàng lùi ra ngoài, định đi xem Thái Đại Bảo.
Đi đến một góc lều, một bóng người chợt lóe lên, kéo tay nàng, cười đầy may mắn, "Ta đã nói là thấy nàng, nhưng xuống đây lại không thấy bóng dáng, sao không tiếp tục xem?"
Phùng Mẫn hơi khựng lại, né tránh ánh mắt nóng bỏng ấy, lùi lại một bước, "Đông quá, ta đi xem Đại Bảo."
"Đại Bảo không có ở trong lều, ta đưa nàng đi." Hắn kéo Phùng Mẫn đi về phía ngoài đám đông, dừng lại ở một chuồng ngựa, hạ nhân dắt ra một con ngựa, Thái Giới đưa dây cương cho Phùng Mẫn, bảo nàng cưỡi lên thử.
Đây là một con tuấn mã béo tốt, lông bóng mượt, cao lớn uy mãnh, khí thế phi phàm. Phùng Mẫn rất thích, dắt ngựa sờ đi sờ lại, rồi mới cưỡi lên chạy một lúc, tuấn mã quả là tuấn mã, rất có linh tính, dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của người cưỡi, chạy một lúc rồi phóng đi tùy ý.
Chỉ một quãng ngắn, trên mặt nàng đã hơi nóng, Phùng Mẫn kéo ngựa dừng lại, ánh mắt hướng về người đang dắt ngựa và nhìn nàng phía trước. Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy bao dung và vui vẻ, như thể chỉ cần nàng vui, mọi chuyện đều có thể. Hắn tiến lên giúp nàng dắt ngựa, Phùng Mẫn hơi ngại ngùng, chỉ dắt ngựa đi thẳng về phía trước.
Trả ngựa xong, Trần ma ma bế Thái Đại Bảo tới. Vừa thấy Phùng Mẫn, Thái Đại Bảo đã giãy giụa đòi xuống đất, rồi lảo đảo ôm lấy chân Phùng Mẫn, quay đầu đòi quả cầu đồ chơi từ ma ma, đặt vào tay Phùng Mẫn. Phùng Mẫn chơi với cậu nhóc một lúc, chợt nghe thấy trong lều lớn một trận reo hò, một người cưỡi ngựa nhanh tới, bẩm báo gì đó với Thái Giới, rồi Thái Giới đi theo.
Bên trận đấu đã có kết quả, Thái Đại Bảo thấy phụ thân đi rồi, cũng chán trò chơi ném bóng, nắm tay Phùng Mẫn cũng chạy về phía đó. Phùng Mẫn liền bế Thái Đại Bảo lên, dẫn một nhóm người đi về, đến gần cổng doanh trại, một đội nhân mã tuần tra đi ngang qua, người dẫn đầu xa xa từ trong đội ngũ thoát ly ra, nhanh chóng đến trước mặt Phùng Mẫn, chống kiếm nói: "Mẫn muội muội, sớm đã nghe Phùng thúc Phùng thẩm nói muội ở đây làm việc, vẫn chưa gặp được muội."
Phương Thiên Hữu đã trở về một thời gian, nhưng đảm nhận chức trách an toàn cho doanh địa, nên vẫn chưa thể rảnh rỗi đến Phùng gia xem sao, chỉ có một lần vô tình gặp Phùng lão tam đang vận chuyển, mới hỏi thăm được một chút tình hình.
Hắn ta nghĩ đợi sau khi đoàn sứ thần đi, sẽ xin người đến bàn bạc chuyện của hai nhà, thật trùng hợp lại gặp ở đây, ánh mắt không khỏi chuyển sang đứa trẻ đáng yêu như ngọc tuyết trong lòng Phùng Mẫn, trong lòng có chút suy đoán, nụ cười liền thu lại vài phần.
Không ngờ chỉ mới thoáng chốc, bên cạnh nàng đã có người bảo vệ, Phương Thiên Hữu không khỏi để tâm, "Khi nào muội về? Ngày mai ta hưu mộc, hôm nay ta đưa muội về."
Bị Phương Thiên Hữu thấy nàng đang bế Thái Đại Bảo, Phùng Mẫn có chút không tự nhiên, muốn đưa đứa trẻ cho Trần ma ma, nhưng Thái Đại Bảo nho nhỏ cảm nhận cảm xúc của người khác cực kỳ nhạy bén, cứ bám riết không rời, bàn tay nhỏ mũm mĩm ôm chặt lấy cổ Phùng Mẫn, dính sát vào.
Phùng Mẫn bị siết không thở nổi, bật cười vỗ vỗ m.ô.n.g nhỏ của Thái Đại Bảo, rồi nói với Phương Thiên Hữu: “Ta đi nhờ xe ngựa của láng giềng, khoảng giờ Tuất sẽ về. Phụ mẫu của ta cũng luôn nhắc tới huynh, bảo huynh rảnh thì đến ngồi chơi."
Phương Thiên Hữu lờ đi sự tương tác thân mật của hai mẫu tử, cúi đầu nhìn Phùng Mẫn, "Lần này ta vào kinh thăm ca ca của muội, vị tẩu tẩu mới này do thượng cấp mai mối, không tiện từ chối, nhưng nghe nói là một cô nương tốt. Ca ca của muội nhắn ta mang lời về, không cần mang gì cả, chỉ cần các người đến là được."
Trước kia Phùng Ký mới nhập ngũ ở thành Vân Dương, hai năm đó tiền lương không giữ lại một phân nào đều gửi về nhà, chính nhờ số tiền ấy mà sau này mới đủ chi tiêu trong một thời gian dài, năm ngoái liên lạc được, cũng nói sẽ gửi tiền về nhà, nhưng không tìm được người quen đáng tin cậy, hơn nữa gia đình cũng đủ sống không thiếu tiền, phu thê Phùng lão tam chỉ bảo nhi tử không cần lo.
Cả nhà họ luôn quan tâm đến nhau, sợ người nhà sống không tốt, dù bản thân có chịu thiệt thòi khổ cực cũng không để trong lòng, Phùng Mẫn cảm thấy ấm áp, thần sắc cũng dịu đi nhiều.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhìn nhau nói chuyện, từ xa nhìn lại, quả thực có vài phần tình chàng ý thiếp. Nhưng trong mắt một số người, lại khó chịu như bị đ.â.m vào tim, Thái Giới nhảy xuống ngựa, hai bước đuổi tới, như không nhìn thấy một người to lớn đứng trước mặt Phùng Mẫn, giọng điệu nhàn nhạt chỉ nói: "Đại Bảo, lại đây với phụ thân, đừng quấn lấy mẫu thân của con."
Thái Đại Bảo vặn vẹo cái thân nhỏ, giấu mặt vào cổ áo ấm áp của Phùng Mẫn, không hề nhúc nhích, vẻ mặt Thái Giới càng thêm lạnh nhạt, "Không được làm nũng, mau qua đây."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng lại không có hành động gì, Phùng Mẫn liếc mắt nhìn hắn, ngược lại đã đối diện với một đôi mắt đầy tủi thân và bất đắc dĩ, như thể đang nói Thái Đại Bảo làm nũng, hắn cũng không còn cách nào.
Một lớn một nhỏ cảm giác tồn tại mạnh mẽ như vậy, còn nói chuyện tiếp làm sao được?
Phương Thiên Hữu cúi đầu rũ mắt, "Mẫn muội muội, muội đi lo việc đi, có gì đợi về rồi nói."
Nói xong, liền chắp tay chào Thái Giới, khoảnh khắc quay người lại ngước mắt lên, hai người nam nhân đều hiểu rõ đối phương quan tâm điều gì, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, vô hình trung tóe lửa, chỉ có đối phương mới hiểu rõ sự thù địch và chán ghét này.