Trần ma ma xung phong tiễn Phùng Mẫn về, đi trên con đường ngập tràn ánh hoàng hôn, nhìn người im lặng bên cạnh, không thể không giúp đại gia giải thích vài câu, đại gia nhà bà ấy đối với vị đại nãi nãi trước đây thì không có gì để chê, hạ nhân trong nhà ai mà không nói nơi này tốt hơn chín phần chín trong số các gia đình bên chồng.
Mọi người bàng quan đứng ở ngoài nhìn vào, đúng là đại nãi nãi có nhiều chỗ không phải, nhà ai cưới tức phụ về lại giống như Thái gia cưới về một vị tổ tông, chưa nói đến việc lo toan gia đình, ngược lại phải bắt cả nhà phải cung phụng nàng ta. Mấy vị chủ tử nhà bà ấy đều có tính cách tốt, đại nãi nãi sức khỏe không tốt, cũng xem như có thể tha thứ, nhưng người ta đối với mình khách khí, mình lại làm bộ làm tịch, làm mình làm mẩy, đó chẳng phải là tự mình không xem bản thân là người hay sao?
Kết quả thì sao, một lão thái gia thích sống an nhàn tự tại như vậy, cũng phải ghé mắt nhìn sang tứ phòng, bất mãn với tôn tức phụ, có thể tưởng tượng, tứ phòng đã bị mấy phòng khác cười nhạo biết bao nhiêu. Lại có những chuyện xấu xa mà Lý phu nhân đã làm, cũng chỉ có Thái gia người ta đạo đức như vậy mới chịu giúp che giấu, đặt ở nhà người khác, không biết đã c.h.ế.t mấy lần rồi.
Đại nãi nãi thường xuyên ở trong phòng đổ lỗi ngược lại cho đại gia, đổ lỗi cho Thái gia, đắc tội với tất cả mọi người trên dưới trong nhà, ai mà không nói đây là một người hồ đồ, đã tự mình làm mất hết phúc khí tốt đẹp.
Trần ma ma là người lớn tuổi đã làm việc ở Thái gia nhiều năm, khi còn trẻ đã được thấy những phu nhân nãi nãi có tài quán xuyến phi thường, còn có con mắt nhìn người sắc bén hơn cả Tưởng phu nhân. Nói một câu không hay ho gì, vị đại nãi nãi trước đây chiếm hết thiên thời địa lợi, nhưng lại là người không thể trát tường được, lại trách ai chứ? Bất kỳ người nào khác ở vị trí đó, cũng sẽ không sống cuộc đời như vậy.
Làm hạ nhân, tốt nhất là làm một người câm điếc vô hình, Trần ma ma không muốn bàn chuyện thị phi, chỉ nghe nhiều nhìn nhiều mà thôi, chỉ là tuổi đã cao, đau lòng cho tiểu thiếu gia đáng yêu từ nhỏ đã không có mẫu thân. Không tiện nói thẳng với Phùng Mẫn, chỉ kể lại những chuyện mà người trong phủ ai cũng biết, là người thông minh, tự nàng có thể suy nghĩ cẩn thận.
Phùng Mẫn suốt một đường yên lặng lắng nghe những chuyện xảy ra trong Thái gia một năm qua, nghe đến tình hình của Liễu gia, nàng thực sự có chút kinh ngạc, nghĩ lại thủ đoạn mà Lý phu nhân dùng để đối phó nàng, lại cảm thấy ghê tởm.
Một gia đình lớn như vậy, tứ đại đồng đường, quan hệ thông gia phức tạp, thực ra nàng cũng hơi sợ bị cuốn vào, nàng thích cuộc sống đơn giản bình dị, cho nên dù đối vơi Phương Thiên Hữu chưa có cảm giác đặc biệt gì, nàng cũng để gia đình sắp xếp, chính là vì nhìn trúng gia đình hắn ta nhân khẩu đơn giản, tư cách không tệ.
Thế nhưng nói phải buông bỏ Đại Bảo như thế, cũng cảm thấy không đành lòng, nghĩ không ra một biện pháp hợp lý nào, nàng đành không nghĩ nữa. Nàng ở đây quyết định thuận theo tự nhiên, nhưng có người lại không cho nàng cơ hội.
Phòng bếp doanh trại nằm ở phía Tây Bắc của đại doanh, một con suối từ trên núi chảy xuống cuồn cuộn như một dải lụa bạc. Một ngày làm việc lại kết thúc, mọi người bê những dụng cụ chất đống ra bờ suối để tẩy rửa, vừa nói vừa cười là xong hết việc.
Phùng Mẫn lặng thinh, bận rộn với công việc của mình, một thẩm tử bên cạnh gọi tên nàng, cằm chỉ chỉ ra phía sau, liền nghe thấy một giọng nói cười hì hì, "Nương tử, tiểu thiếu gia đến rồi. "
Phùng Mẫn lau tay vào tạp dề, dưới ánh mắt tò mò của vài người, nàng trèo lên con dốc nhỏ, giữa khung cảnh núi rừng xanh thẳm vô tận, một nam nhân mày kiếm mắt sáng đang ôm một đứa bé trắng trẻo đáng yêu, thấy nàng, mắt hai người đều sáng lên. Khi nam nhân với đôi chân dài bước về phía nàng, đứa bé trong lòng đã không thể chờ đợi mà dang tay ra đòi ôm.
Phùng Mẫn vươn tay đón Thái Đại Bảo vào lòng, vội vàng đi đến nơi không quá nhiều người chú ý, thấy bà tử vừa gọi mình đã thay vị trí của nàng, ngồi xổm ở đó cọ rửa, ánh mắt trong veo của nàng quay sang đôi phụ tử kia, "Sao hai người lại đến đây?"
Thái Giới khẽ cúi đầu, đứng ở một vị trí rất gần nàng, tầm mắt hắn ngưng lại trên khuôn mặt trắng hồng như ngọc dương chi, lòng mềm nhũn, giọng điệu kiềm chế, "Thằng bé tìm nàng. "
Phùng Mẫn cười quay sang Thái Đại Bảo, hỏi cậu nhóc hôm nay đã ăn gì chơi gì, có ngoan ngoãn nghe lời không. Thái Đại Bảo chúm chím môi, hai khuôn mặt xinh đẹp hồng hào giống nhau đối mặt, nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào khen mình, tuy rằng chỉ nói được từng chữ một, đôi khi còn không hiểu ý của nhóc muốn diễn đạt, nhưng hai mẫu tử ở bên nhau đều rất vui vẻ.
Người bị lãng quên đứng chắp tay sau lưng, giống như một cái bóng đứng bên cạnh bảo vệ, bị tiếng cười và sự vui vẻ của hai người kia lây nhiễm, trong đáy mắt hắn ẩn chứa một tia dịu dàng, cho đến khi Thái Đại Bảo không cẩn thận hít phải một ngụm khí lạnh, hắt xì một cái thật dài, hắn đề nghị: "Bên nàng sắp ăn cơm rồi, đi bên kia ăn đi, coi như là bầu bạn ăn cùng với Đại Bảo một chút."
Người ở bên bờ suối lần lượt đi về, không ít người hiếu kỳ nhìn sang dò xét, Thái Đại Bảo nghe hiểu lời của phụ thân, kéo cổ áo của mẫu thân, ngón tay nhỏ chỉ về hướng lều.
Phùng Mẫn lần này đã hiểu, không cho nàng cơ hội do dự, Thái Giới bế Thái Đại Bảo lên đi trước, Thái Đại Bảo bất ngờ rời khỏi vòng tay ấm áp và thơm tho, không vui vẻ vặn vẹo, lại bị phụ thân vỗ vỗ mông, cảnh cáo: "Mẫu thân mệt rồi, phụ thân bế. "
"Mẫu thân, bế." Thái Đại Bảo nói không lưu loát, nhưng mỗi từ thốt ra đều đầy hơi sức, thời điểm khi gọi người, nếu ai không để ý đến nhóc, nhóc sẽ gọi hết tiếng này đến tiếng khác, đáng yêu vô cùng.
Cậu nhóc gọi một tiếng, Phùng Mẫn liền đáp một tiếng, lại tiến lên một bước để cậu nhóc nắm lấy một ngón tay, tiểu tử kia cuối cùng cũng yên tĩnh lại, khuôn mặt bánh bao tựa lên vai phụ thân, đôi mắt to như quả nho không chớp mắt nhìn Phùng Mẫn.
Ăn cơm xong, gần như có thể dọn đồ về rồi, Phùng Mẫn định ăn nhanh xong có thể chơi với Thái Đại Bảo một lát, tốt nhất là đợi cậu nhóc ngủ rồi mới đi, nàng lặng lẽ đi bên cạnh Thái Giới, tấm rèm lều lớn được vén lên, một mùi thịt nồng đậm tỏa ra.
Trần ma ma đứng ở cửa, nghiêng người để họ đi vào, cười nói: "Vừa đúng lúc, nồi lẩu sắp sôi rồi, rửa tay là có thể ăn được. "
Thì ra là lẩu thịt dê tươi, những đĩa nhỏ đầy ắp các món ăn bày biện bắt mắt, Phùng Mẫn từ lúc vào cửa ngồi xuống đã bị vây quanh, tiểu nha đầu bưng nước ấm đến để rửa tay, vừa lau khô xong, một ma ma khác lại đưa tới một hộp thạch trong suốt màu xanh dương còn chưa động đến, nói: "Cái này là để bảo vệ tay, chống nẻ, đại gia vừa đổi được với bên Mông Cổ, ai cũng nói dùng tốt. "
Phùng Mẫn liếc nhìn Thái Giới, hắn đã ngồi xuống trước bàn, dường như đang đợi nàng, lau tay xong được dẫn đến trước chiếc ghế đã kéo ra ở bàn ăn, người đối diện đợi nàng ngồi xuống, đặt một chén trà trước mặt nàng, thản nhiên nói: "Hứng một ngày gió lạnh rồi, uống ngụm trà làm ấm bụng đã."