Nếu hai người mà ở bên nhau, đâu còn chuyện gì đến những hạ nhân như họ nữa, Trần ma ma ngẫm nghĩ một lát, nói: "Đại gia không biết làm sao mà đã biết được, bảo ngài mỗi ngày đến chơi với đứa bé, nói là sợ ra vào thường xuyên, làm tiểu thiếu gia bị cóng."
Phùng Mẫn đang đùa nghịch với Thái Đại Bảo, động tác khựng lại, may mà nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý và cũng có sẵn cớ, thấp giọng nói: "Không cần đâu, những ngày này cảm ơn ma ma rồi, vốn dĩ ta đến đây là để giúp việc, tranh thủ một chút thời gian để gặp mặt thôi, không có thời gian nấn ná ở chỗ khác lâu đâu."
Lại có người không muốn ở cùng nhi tử ruột của mình sao? Trần ma ma cẩn thận quan sát sắc mặt của Phùng Mẫn, có sự không nỡ, nhưng nhiều hơn lại là sự bình tĩnh, như thể đã sớm chuẩn bị cho sự chia ly, bà ấy cảm thấy do dự, "Thế nhưng tiểu thiếu gia rất thích di ngài mà, sáng nay vừa dậy đã gọi 'mẫu thân ', ầm ĩ đòi đi tìm, cậu ấy không gọi, có lẽ đại gia còn không phát hiện ra được đâu."
Một tiểu thiếu gia trắng trẻo đáng yêu như vậy, giống như một cục bột trắng, ai thấy cũng thích, thật có thể nhẫn tâm sao? Thế nhưng Phùng Mẫn chính là có quyết tâm đó, bị Trần ma ma mời đến lều lớn, thế nào thì nàng cũng không chịu.
Đứa bé được bế đến, nàng vẫn yêu, vẫn hôn vẫn ôm, nếu đứa bé không đến, nàng cũng không đi tìm.
Thái Giới nghe nói thái độ của nàng, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, hắn biết, năm xưa nàng đã nhẫn tâm vứt bỏ phụ tử bọn họ, nếu hắn vừa đến đã đi tìm nàng, chẳng qua lại bị từ chối một lần nữa, vì vậy hắn đã nhẫn nhịn không gặp mặt, tùy ý để cho nhi tử tiếp xúc với nàng, thế nhưng người kia quả nhiên là sắt đá, một năm trước không cần nhi tử, bây giờ vẫn không cần.
Không gặp được Phùng Mẫn, Thái Đại Bảo tìm khắp nơi trong lều, đôi mắt ngây thơ nhìn Trần ma ma, ngón tay nhỏ mũm mĩm chỉ ra cửa, "Mẫu thân, mẫu thân." Ý là muốn ra ngoài tìm.
Trần ma ma vô cùng khó xử, Thái Giới không chút lay động, hắn đi tới bế nhi tử lên, không kìm được lòng chua xót, "Mẫu thân con không cần con, con còn tìm gì nữa?
Trẻ con đâu biết nhiều đạo lý đến vậy, phần lớn đều bướng bỉnh và trực tiếp, bị mắng, lại không thấy người muốn gặp, môi chúm lại, nước mắt bắt đầu tuôn ra, khóc oa oa. Trước đây phụ thân nhóc còn dỗ được, hôm nay cũng không có tác dụng, nhóc càng khóc càng đau lòng, giãy giụa muốn đi ra ngoài.
Đại gia không lên tiếng, Trần ma ma cũng không dám bế tiểu thiếu gia ra ngoài, thấy cậu nhóc khóc đến mặt đỏ bừng, vô cùng đáng thương, Trần ma ma thở dài một tiếng, vén rèm đi ra ngoài, một lát sau lại dẫn một người trở về.
Thái Giới không nói một lời ôm đứa bé, thấy người nọ đi tới bế đứa bé từ trong lòng hắn, vừa đi vừa dỗ dành, giọng nói dịu dàng an ủi, "Bảo bối làm sao thế? Mẫu thân ở đây mà, không khóc nữa nhé, không khóc. "
"Mẫu thân, bế." Khóc đến mức nấc lên, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy Phùng Mẫn, còn mách tội, "Phụ thân, xấu. "
Phùng Mẫn đi chậm rãi, lúc này mới rảnh rỗi liếc nhìn Thái Giới một cái, đối diện với đôi mắt sâu thẳm tối đen kia, trong một cái chớp mắt đã quay đầu đi, không muốn nhìn nữa, phụ họa: "Mẫu thân đang ôm con đây. Bên ngoài lạnh lắm, có a ô đấy, sẽ cắn người, nên không được ra ngoài đâu. "
Cục diện bó tay không có biện pháp đã được kiểm soát, Trần ma ma khơi sáng lửa than trong bếp lò, rót hai chén trà nóng, dẫn những người khác ra ngoài chờ, để lại không gian riêng tư.
Phùng Mẫn dỗ Thái Đại Bảo đến sắp ngủ, nàng cũng mệt mỏi cả ngày nên có chút không chịu nổi. Thái Giới mắt nhanh tay lẹ, một công tử sống trong nhung lụa như hắn, bây giờ cũng đã được nhi tử huấn luyện rất giỏi hầu hạ người, hắn kê cái gối ôm bằng lụa mềm dựa vào mép giường, dời cái bàn con, ra hiệu cho nàng qua đó ngồi.
"Cảm ơn." Phùng Mẫn không còn sức để khách sáo, nghe giọng nàng yếu ớt, Thái Giới gọi Trần ma ma đến, dặn mang chút cơm canh có sẵn tới.
Trong phòng lại chìm vào một mảnh yên tĩnh, Phùng Mẫn nhẹ nhàng đặt đứa trẻ lên giường sưởi, nhìn khuôn mặt đỏ hây hây của đứa bé, một người chỉ lặng lẽ nhìn người kia, một lúc lâu sau, hắn phá vỡ sự im lặng, "Đại Bảo không thể rời nàng, bọn ta còn phải ở đây một thời gian dài, nàng đến đây bầu bạn với thằng bé một thời gian được không? Những chuyện khác nàng không cần lo, ta sẽ sắp xếp."
Phùng Mẫn khẽ nhíu mày, "Sớm muộn cũng phải chia xa, càng ở bên nhau càng không thể rời được."
Nàng cũng không ngờ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Đại Bảo đã ỷ lại nàng đến vậy, sớm biết thế, có lẽ một lần cũng không gặp sẽ tốt hơn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của đứa bé, làm sao nàng lại nhẫn tâm cho đành.
"Nàng vẫn còn giận ta sao? Hay là... không cần con nữa? "
Hơi thở của Phùng Mẫn gấp gáp, không nhịn được quay đầu trừng mắt với hắn, giọng điệu cũng có chút oán giận, "Là ta không cần con ư? Ta có quyền được lựa chọn nữa hả?"
Đứa bé là do nàng mang thai mười tháng mới sinh ra, mỗi ngày đều có thể cảm nhận thằng bé ở trong bụng lớn lên, mười tháng nương tựa vào nhau, là m.á.u thịt rơi ra từ trên người nàng, làm sao nàng lại không yêu không thương? Nàng nguyện ý lấy mọi thứ để đổi lấy con, nhưng có thể không? Thái gia quyền cao chức trọng sẽ bằng lòng chăng?
Không phải nàng nhẫn tâm, chỉ là quá rõ ràng, nhỏ bé như nàng, thứ có thể thay đổi chỉ có bản thân mình, cho nên không thể không buộc mình phải nhẫn tâm, nhưng có ai biết rằng nàng đã phải chịu đựng sự dày vò thế nào chứ? Nước mắt làm mờ tầm nhìn, Phùng Mẫn mím chặt môi, lau đi giọt lệ trên mặt.
Thấy nước mắt nóng hổi của nàng, chút oán hận mơ hồ trong lòng Thái Giới cũng tan biến theo giọt lệ đó, nỗi nhớ nhung tuôn trào không thể kiểm soát, hắn hạ giọng nói: "Ta biết, đương nhiên ta biết nàng yêu thương đứa bé, ta cũng biết tại sao nàng lại rời đi, sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa, sẽ không có bất kỳ ai hay bất cứ chuyện gì có thể cản trở chúng ta. Lần này ta trao quyền lựa chọn cho nàng, chỉ cần nàng muốn, nàng và đứa bé có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, không ai có thể chia cắt hai người, Mẫn Mẫn, nàng có thể suy nghĩ kỹ một chút. "
Phùng Mẫn hiểu ý của hắn, đứa bé đương nhiên không thể rời khỏi Thái gia, hơn một năm trước trong tình cảnh như vậy, nàng chỉ có một con đường là rời đi, bây giờ nàng đã là thân tự do, lẽ nào hắn nói lại là chuyện nạp thiếp?
Phùng Mẫn hơi hoảng hốt, không chịu nổi tầm mắt như lửa nóng kia, nàng cụp mắt xuống, "Đại nãi nãi nói thế nào, chẳng phải đại gia nói, đã biết tại sao ta phải rời đi ư? Bây giờ lại là ý gì. "
"Liễu gia đã đón nàng ấy về rồi, trước khi ta đến Tây Bắc, Lý phu nhân đã đưa nàng ấy về quê cũ ở phương Nam." Thái Giới khẩn thiết nhìn Phùng Mẫn, "Nàng yên tâm, nhà ta không có đối xử tệ bạc với nàng ấy, nàng ở bên ta, không có lỗi với bất kỳ ai cả."
Phùng Mẫn im lặng không nói, Thái Giới cũng không vội, hắn đã chờ hơn một năm rồi, cũng đã quyết định dành cả đời để chờ đợi, bất kể bao lâu hắn đều có thể chờ. Nhưng cuối cùng, Phùng Mẫn vẫn lắc đầu, trong ánh mắt sâu thẳm của hắn, nàng đứng dậy, "Đã quá muộn rồi, ta phải chuẩn bị về thôi, nếu đại gia đồng ý, ta sẽ đến thăm con, nếu đại gia không muốn, ta sẽ ở cách xa thằng bé. "
Băng dày ba thước không phải lạnh trong một ngày, yêu cầu nàng thay đổi ý định, không phải chỉ bằng một vài lời nói là được, ai cũng hiểu được điều đó.