Điển Thiếp

Chương 90: Đừng gặp mặt (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Doanh địa được xây dưới chân thung lũng, gió lạnh buổi sớm lẫn với hơi lạnh từ trên núi thổi xuống, vô cùng buốt giá. Phùng Mẫn mặc chiếc áo khoác dài nâu sẫm vạt chéo vận chuyển từ Mông Cổ sang, cổ áo viền lông thỏ mềm mại, thắt eo chắc chắn thon thả, khuôn mặt trắng như tuyết không hề thoa phấn trang điểm, đôi lông mày đen đậm, đôi môi đỏ mọng. Tối qua Trần ma ma không nhìn kỹ, giờ nhìn lại, cô nương này sao lại xinh đẹp đến vậy, đã là người sinh con rồi mà vẫn eo thon chân dài, tươi tắn rạng rỡ tràn đầy sức sống.

Nghe bà ấy nói tiểu thiếu gia ăn ngon, nàng liền an tâm cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong, làm cả lòng người cũng tan chảy. Trần ma ma từ sớm đã có thiện cảm với vị di nãi nãi này, "Ngài yên tâm đi, tiểu thiếu gia tốt lắm."

Phùng Mẫn biết Đại Bảo tốt, từ lời kể của Trần ma ma nàng biết được, cái đứa này ở Thái gia là sự tồn tại được nâng niu như trăng sáng được vạn sao quây quanh, nàng không có gì lo lắng nữa, chỉ là đó dù sao cũng là đứa con nàng mang nặng đẻ đau sinh ra, thiên tính mẫu tử, nàng chỉ muốn được nhìn thêm nhiều hơn.

Nhưng nàng cũng đã sớm hiểu được, đứa bé không phải của nàng, thậm chí không có tư cách nhận. Thế nhưng một đứa bé nhỏ xíu như vậy, thực sự được nàng ôm vào lòng, mềm mại gọi nàng là mẫu thân, bao nhiêu sự chuẩn bị tâm lý đều tan vỡ hết, thằng bé còn nhận ra nàng, lại đang bị ốm, sao có thể không lo lắng đây.

Chỉ cần đứa bé khỏe lại, không cần nàng nữa, nàng sẽ không đi gặp thằng bé nữa, với suy nghĩ đó, mỗi lần quay về, Phùng Mẫn luôn vắt óc làm những món điểm tâm ngon và đẹp mắt, dùng đều là những loại ngũ cốc mà lão đại phu chỉ định để bồi bổ cơ thể.

Ngày hôm sau, nàng lại lặng lẽ đưa cho Trần ma ma. Trần ma ma cũng rất hiểu ý, canh đúng lúc Phùng Mẫn đến để chờ ở cửa, một hai lần thì không sao, liên tiếp mấy ngày, Thái Giới không thể không chú ý tới, hắn tựa vào mép giường nhìn đám bà tử mặc quần áo cho nhi tử, thấy Trần ma ma xách hộp đựng thức ăn nhỏ đi vào, lơ đãng hỏi: "Cầm gì vậy?"

Trần ma ma hào phóng lấy hộp thức ăn đặt bên cạnh ra để lên bàn: "Tiểu thiếu gia không có khẩu vị, nô tỳ nhờ một cô nương địa phương có tay nghề tốt làm cho một chút đồ ăn dễ tiêu, mấy ngày nay nhờ người ta, thịt trên người tiểu thiếu gia bị sụt đi lại béo lên rồi."

Thái Giới nói: "Ta xem xem."

Trần ma ma đành phải mở nắp ra, vừa làm vừa chú ý sắc mặt đại gia, hy vọng hắn đừng hỏi cặn kẽ quá.

Hộp thức ăn bằng sơn đỏ chạm khắc hoa văn mới tinh khéo léo, là loại có thể đổ nước nóng hoặc than để giữ ấm, tầng giữa đựng mười hai cái bánh bao hình mười hai con giáp ngộ nghĩnh, để sát vào ngửi, tỏa ra mùi sữa dê thoang thoảng, nhưng không hề tanh.

Loại bánh này so với loại bán trong thành Lạc Dương cũng không kém là bao, vừa có tâm ý vừa tốn công sức, lại hợp với tâm lý thích chơi đùa của trẻ con. Những nha đầu bà tử mang theo từ trong phủ ra, dù có tận tâm hầu hạ, ai lại chịu tốn công sức trong cái thời tiết lạnh giá này để lấy lòng một tiểu thiếu gia còn chưa biết nói chuyện chứ?

Trong lòng Thái Giới còn nghi vấn, thấy nhi tử ăn ngon lành như vậy, hắn đột nhiên nói: "Tiểu thiếu gia thích, ngươi gọi người đó đến làm việc, ta sẽ có thưởng lớn."

Trần ma ma há hốc mồm, lắp bắp một chút: "À, ừm, người ta bận lắm, người bản xứ mỗi ngày đều phải về nhà, trong nhà cũng một đống người với việc, nô tỳ sợ nàng ấy không chịu."

Còn chưa hỏi đã biết rồi, Thái Giới cũng không vạch trần, hắn thong thả đứng dậy sờ lên khuôn mặt mềm mại của nhi tử, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài. Theo thông lệ, sau khi bàn bạc xong chuyện vào buổi trưa, sứ đoàn hai nước sẽ ăn cơm cùng nhau, Thái Giới lần này không ở lại lâu, lặng lẽ một mình trở về lều trại phía sau đại doanh, trong phòng chỉ có hai bà tử trông cửa, hắn đi dọc theo bên ngoài doanh trại hai bước, trên cây cầu nhỏ đối diện có một nhóm người xuất hiện.

Chỉ thấy Thái Đại Bảo được một người ôm trong lòng, mà nhi tử của hắn cũng thể hiện ra dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại mà chỉ có trước mặt hắn mới có, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ đối phương, khuôn mặt mũm mĩm tựa vào vai người đó, giống như một chiếc bánh bao bị đè ép. Còn người đang ôm nhi tử của hắn, vẫn xinh đẹp dịu dàng như xưa, cũng dùng vẻ mặt mềm mại mà chưa từng thể hiện trước mặt hắn, khẽ cọ khuôn mặt vào mặt Thái Đại Bảo.

Thái Giới nấp sau lều trại, tầm mắt chăm chú nhìn đôi mẫu tử kia, mũi chân mấy lần định bước tới, nhưng cuối cùng vẫn không đi ra. hắn hít một hơi lạnh buốt, bình tĩnh lại, rồi quay lưng rời đi.

Đêm hôm đó, Thái Giới trở về sớm. Thái Đại Bảo vừa ăn cơm xong, cái bụng nhỏ tròn vo, chỉ mặc hai cái áo mỏng lăn lộn trên giường, thân thể đã tốt, tinh thần cũng tốt, thấy phụ thân liền giơ tay ra đòi ôm. Thái Giới vươn tay dài, một tay ôm vững nhi tử vào lòng, từ trong hộp lấy ra một miếng ngọc bội đã đứt tua, thu hút tầm mắt của nhi tử, "Đại Bảo, có nhớ cái này không?"

Đôi mắt đen láy của Thái Đại Bảo nhìn phụ thân, rồi lại nhìn ngọc bội, đột nhiên nói: "Mẫu thân."

Miếng ngọc bội này cậu nhóc đã thấy rất nhiều lần rồi, mỗi lần phụ thân lấy ra, lại kể tội hành vi tồi tệ của nhóc một lần, nhắc nhở nhóc đừng quên còn món nợ, cũng giống như bức tranh kia, đã in sâu vào trong cái đầu nhỏ.

Thái Giới hài lòng với sự hiểu chuyện của nhi tử, " Đúng thế, chính là của mẫu thân con, mấy ngày nay ăn cơm có ngon không? Đó đều là mẫu thân con làm cho, trên đời này, chỉ có mẫu thân mới giống như phụ thân, thích con đối xử tốt với con như vậy, lần sau gặp mẫu thân, đừng để nàng ấy đi, có biết hay không?"

Thái Đại Bảo còn nhỏ, nghe không hiểu lời của phụ thân, nhưng trẻ con dựa dẫm phụ mẫu là thiên tính, trước đây chỉ có một mình Thái Giới mang nhóc theo, bây giờ lại có một người cho nhóc có cảm giác tương tự, lại còn dịu dàng mềm mại hơn, Thái Đại Bảo theo thiên tính đã ỷ lại vào Phùng Mẫn.

Mỗi khi ăn đồ ăn do Phùng Mẫn mang đến, buổi chiều nhóc luôn bảo Trần ma ma đưa ra ngoài gặp Phùng Mẫn một lần, để nàng ôm một cái, hôn một cái.

Sáng sớm hôm nay vừa ngủ dậy, đứng bên giường đòi mẫu thân, Trần ma ma bị hù sợ c.h.ế.t khiếp, lén lút dò xét sắc mặt của đại gia.

Thái Giới thuận thế đặt sách xuống, ngồi xếp bằng xuống, rõ ràng đã ở gần ngay trước mắt, nhưng mỗi ngày nhi tử đi ra ngoài trở về, trên người lại mang theo một mùi hương lạ, hắn ngửi thấy mùi hương đó, nhưng không thể chạm vào người nọ, chịu đựng đến sắp phát điên rồi.

Hai mẫu tử đã tiếp xúc lâu như vậy, nhi tử đã không thể rời xa mẫu thân, chỉ cần nàng có một phần mềm lòng...

Thái Giới lấy áo khoác đưa tay mặc vào, giả vờ bình tĩnh nói: "Ăn cơm xong ấm người rồi hãy bế ra ngoài, nếu muốn gặp thì gặp ở đây, đừng bế đứa bé ra ngoài hứng gió lạnh nữa."

Thì ra đại gia đã sớm biết rồi, Trần ma ma biết mình không thích hợp nói dối, hổ thẹn vâng vâng dạ dạ, buổi trưa hôm đó, bà ấy bế tiểu thiếu gia ra ngoài tìm Phùng Mẫn, mẫu tử vừa gặp nhau đã thân thiết vô cùng.

Tiểu thiếu gia thực ra rất khó lấy lòng, đám nha đầu bà tử chọc ghẹo thế nào cũng khó làm cậu nhóc cười, thế nhưng vừa vào lòng Phùng Mẫn, chỉ một động tác nhỏ là cọ cọ trán, cậu nhóc đã cười khanh khách như một con gà con, làm gì cũng đều vui vẻ.

Điển Thiếp

Chương 90: Đừng gặp mặt (2)