Ai cũng không ngờ lại gặp nhau ở đây, không thể không hỏi thăm tình hình của nhau.
Trong lòng Phùng Mẫn ôm một thân hình nhỏ nhắn mềm mại, khi không nhìn thấy không chạm được thì còn đỡ, nghĩ cũng chỉ là nghĩ suông, một khi đã tiếp xúc, đối diện với đôi mắt to đen láy ấy, cùng khuôn mặt giống mình đến ba phần, lòng nàng mềm như nước, nhìn thế nào cũng không đủ.
Trần ma ma còn ở bên cạnh kể những câu chuyện thú vị của Thái Đại Bảo, chỉ cần tưởng tượng cũng biết đứa bé này ở nhà được mọi người cưng chiều biết bao.
Thời điểm rời đi, hai vị tổ phụ tổ mẫu trăm chuyện bận rộn cũng phải đi theo sau đưa tiễn tôn nhi lên xe ngựa, thậm chí còn sắp xếp hai vị đại phu đi cùng, sợ xảy ra bất trắc.
Thổ nhưỡng ở Tây Bắc không hợp, đứa bé có chút không quen, ăn uống kém và bị tiêu chảy, khó chịu mấy ngày liền, Phùng Mẫn vừa nghe xong, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, không khỏi đau lòng.
Nhân lúc Thái Đại Bảo ngồi dưới đất chơi đồ chơi không chú ý đến mình, nàng định về làm chút đồ ăn dễ tiêu hóa, kéo Trần ma ma ra một bên dặn dò. Trần ma ma thì sao cũng được, đưa nàng ra đến cửa, đi được hai bước chợt thấy nàng quay đầu lại, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Việc gặp ta ở đây, xin ma ma hãy giữ bí mật."
Trần ma ma ngẩn người một lát, sau đó chợt hiểu ra, không phải chuyện gì to tát, cần phải giữ bí mật với ai? Đương nhiên chỉ có người kia, nghĩ đến những vướng mắc của hai người này, trước đây cũng có một đoạn thời gian mặn nồng, cũng chỉ là tạo hóa trêu ngươi; huống chi còn là chuyện của chủ tử, hạ nhân không có quyền xen vào, nhiệm vụ của bà ấy là chăm sóc tốt cho đứa trẻ, Trần ma ma gật đầu: "Ngài yên tâm, ta sẽ không nói."
Phùng Mẫn trở về phòng bếp doanh địa, thấy mọi người đã dọn dẹp gần xong, liền nhanh chóng lên phụ giúp những công việc cuối cùng, những người khác rảnh rỗi vây quanh bếp lửa sưởi ấm, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, Phùng Mẫn bê cái bếp nhỏ ra, lấy hai quả trứng gà, thêm chút nước sôi đã nguội vào, hấp một bát trứng non mềm mịn, nhỏ vài giọt dầu mè, rắc chút hành lá, nàng bóc một bắp ngô non, giã nát chỉ lấy phần nước ngọt, đun sôi rồi múc ra, pha với mật ong nuôi tại nhà, mang đi đưa cho bên đó trước khi trở về thành.
Lần này, nàng không vào trong nữa, đi ra ngoài đưa cái giỏ cho tiểu nha đầu ở cửa, ánh mắt tò mò của đối phương đổ dồn lên người nàng, Phùng Mẫn không tiện giải thích, chỉ nói: "Ta và nhóm thẩm tử làm cùng nhau sắp về thành rồi, cái này làm phiền tỷ tỷ giao cho Trần ma ma, tiểu thiếu gia có lẽ sẽ ăn được một chút."
Nghĩ đến quy tắc của nhà giàu, trên người lại không mang theo đồng tiền nào, may mà lúc ra cửa có nắm một vốc kẹo lạc bỏ vào túi, nàng đưa hết cho tiểu nha đầu đó, thấy người đã vào trong, nàng mới luyến tiếc quay về.
Kỳ thực sức khỏe của Chu Tú Nhi vẫn ổn, trước đây không có ăn không có uống, lại không có tiền mua thuốc, bệnh ho kéo dài không khỏi. Từ khi trong nhà có bạc, Phùng Mẫn lại từ phủ Thứ sử đưa về những phương thuốc hay, một hai năm nay đã ít khi tái phát, nhưng khi giao mùa vẫn cần uống thuốc để bồi bổ. Lần này cũng là nhờ sức khỏe tốt mới đi giúp việc, ai ngờ ngoài thành lại lạnh hơn trong thành nhiều, thân thể thì không sao nhưng tay lại bị tổn thương do sương giá.
Cũng là bệnh của người giàu, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, tự nhiên đã khỏi, bà liền nghĩ vẫn nên đổi lại với nữ nhi. Trong lúc ăn cơm, Chu Tú Nhi nói ra ý nghĩ của mình, nhưng khuê nữ lại lơ đãng, gọi mấy tiếng mới đáp lại, Chu Tú Nhi kỳ lạ nói: "Đây là làm sao vậy? Có phải mệt rồi không, ta đã bảo dựa vào tuổi trẻ cũng không nên làm quá nhiều việc nặng, cẩn thận về sau đau lưng. Ngày mai con đừng đi nữa, vẫn là để ta đi thôi, vốn dĩ cũng chẳng có mấy cô nương trẻ tuổi đi làm những việc dơ bẩn trong nhà bếp, con vẫn nên ở nhà thêu thùa may vá, nhớ làm thêm vài đôi giày, không chừng lúc nào đó Phương gia sẽ có người đến."
Nói ra, một đôi nhi nữ này tuổi cũng đã lớn, nên sớm định chuyện hôn nhân, cả hai nhà đều yên tâm. Trong nhà bà chỉ có một mình Phùng Mẫn, những món quà tặng thân quyến sau khi thành thân, có thể nhờ mấy biểu tỷ muội như Quyên Nhi giúp đỡ, còn của bà mẫu và trượng phu thì dù sao cũng phải tự tay mình làm, mới thể hiện lòng thành.
Phùng Mẫn đâu còn tâm trí để suy nghĩ đến những chuyện đó, vội vàng cơm nước xong, bát đũa cũng không kịp dọn, tìm tất cả nguyên liệu và lồng hấp làm bánh ngọt trước đây ra, bộ dáng như thể chuẩn bị làm đồ ăn vặt.
Chu Tú Nhi kỳ lạ nói: "Sao đột nhiên lại nghĩ đến làm những thứ tinh xảo này, muốn ăn thì ngày mai bảo phụ thân con ở trên đường về mua một chút, mấy ngày nay cửa hàng Hòa Đường Ký làm ăn tốt lắm, người xứ khác tụ tập, lại làm giàu cho những người buôn bán kia." Chu Tú Nhi cũng hâm mộ không thôi.
Phùng Mẫn cẩn thận rửa sạch lồng hấp một lượt, không tiện nói với mẫu thân rằng nàng đã gặp Đại Bảo, vốn dĩ nàng không định dây dưa thêm nữa, lại nảy sinh chuyện phức tạp thì không hay, tùy tiện tìm một lý do để lấp liếm, rồi lại hỏi thăm mẫu thân cách chữa trị không hợp thổ nhưỡng.
Chu Tú Nhi chỉ nhớ những bài thuốc dân gian nghe được bên ngoài, nói rằng uống một bát nước có rắc đất vào là khỏi. Phùng Mẫn trước đây đã không tin các loại thuốc dân gian thuốc gia truyền, sau khi được mở mang kiến thức thì càng không tin.
Đại Bảo còn nhỏ như vậy, vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, sao dám cho thằng bé uống nước bẩn chứ? Phùng Mẫn thờ ơ vâng một tiếng, cúi đầu bận rộn việc của mình, Chu Tú Nhi vừa nhìn đã biết nữ nhi không tin, "Cái này cũng không phải ta bịa ra, luôn có người đã thử rồi thấy có tác dụng, mới nói cho người khác. Trước đây ca ca con nói lắp, ta đã theo bài thuốc dân gian ngoài kia cho thằng bé uống mấy lần nước rửa bát, chẳng phải đã khỏi rồi sao?"
Phùng Mẫn không tranh cãi với mẫu thân, chỉ theo trí nhớ dùng trứng gà và bột mì hấp chút bánh vuông ngọt xốp mềm, ngày hôm sau đến doanh địa không vội làm việc, tìm Trần ma ma hỏi thăm Đại Bảo ăn uống thế nào, Trần ma ma vừa thấy nàng đã cười tươi: "Khó cho ngài rồi, món trứng hấp tối qua tiểu thiếu gia rất thích, ăn hết không còn một chút nào, nước ngô ngọt kia cũng thích, hôm nay còn ầm ĩ đòi nữa."