Điển Thiếp

Chương 88: Đều là bến đỗ tốt (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Vì vậy, Phùng gia nhận được bức thư ca ngợi Phương Thiên Hữu, nhưng lại không có câu trả lời rõ ràng, người ta sắp trở về rồi, vậy mà Phùng Ký lại mời Phùng Mẫn đến kinh thành, ý nghĩa bên trong, mấy người trong nhà cũng không thể suy đoán ra.

Đọc vài lần, Chu Tú Nhi gói thư lại, cẩn thận đặt vào tủ đầu giường. Nhi tử sắp thành hôn, tuy chưa mở lời bảo gia đình chuẩn bị sính lễ, nhưng nếu cả nhà thật sự vào kinh thành chủ trì, cũng không thể đi tay không, hai phu thê mấy ngày nay đang phát sầu, sớm biết thế, đáng lẽ số tiền mặt trong nhà không nên lấy hết ra để mua đất.

Đang lúc lo lắng, một người trung gian trong thành tìm đến, nói rằng có người muốn mua căn nhà bên cạnh, bảo họ dọn dẹp một chút, người ta sẽ đến xem nhà sớm, Gia đình hàng xóm với Phùng gia trước đây mở một tiệm đậu hũ, tích cóp được chút của cải, sau khi Vân Dương gặp nguy hiểm, cả nhà họ đã đi về phía nam để nương nhờ người thân, để lại căn nhà và nhờ người trung gian lo liệu. Phùng gia vì có mối quan hệ tốt với nhà đó, nên sân trống được dùng để chứa một số đồ lặt vặt, còn mua mảnh đất trống phía sau hai nhà để xây chuồng bò.

Con ngựa trước đây dùng để kéo xe khi chạy nạn cũng luôn được buộc trong chuồng bò, mỗi ngày nó phải ăn nửa thạch cỏ khô. Chỉ khi Phùng Mẫn theo Phùng lão tam xuống đồng, thỉnh thoảng mới dắt ngựa ra chạy một lát, cả người lẫn ngựa đều cảm thấy thoải mái. Thực ra trong nhà có xe bò, không cần tốn công nuôi ngựa nữa, nhưng Phùng Mẫn luyến tiếc, nên cứ để nó ăn không, bây giờ căn nhà bên cạnh đã bán, gia súc buộc phía sau cũng nhiều. Mùa hè chất thải không tiện dọn dẹp, gia đình bèn nói hay là bán con ngựa đi.

Với tính cách thực tế của Phùng Mẫn, nàng rất hiểu ý nghĩ của phụ mẫu, cũng đồng ý, gia đình nàng bây giờ không thể nuôi ngựa được, ngay cả sau này có thật sự gả vào Phương gia, e rằng cũng không có cơ hội cưỡi ngựa.

Lâm đại thẩm còn giỏi tính toán hơn cả Phùng gia, nghe nói ở nhà nuôi nhiều gà vịt, ngay cả chó cũng không nỡ nuôi, chỉ để tiết kiệm chút lương thực. Con ngựa này không giữ lại được, Phùng Mẫn tắm rửa sạch sẽ cho con ngựa một lần, dặn dò phụ thân ít nhất đừng bán cho người g.i.ế.c ngựa lấy thịt, dù là để kéo xe chở hàng cũng được.

Phùng lão tam đồng ý, dắt con ngựa đã được chải chuốt sạch sẽ ra ngoài, Chu Tú Nhi ở phía sau gọi Phùng Mẫn, “Đừng nhìn nữa, dù sao cũng đã cùng chúng ta chạy nạn một lần, phụ thân con sẽ không bán cho người ăn thịt ngựa đâu, về giúp ta bổ cái tủ này làm củi đi, đỡ chật chỗ.”

Mang từ nhà bên cạnh về không ít hòm gỗ tủ gỗ cũ nát, có cái đã bị mục nát, chỉ đành làm củi đốt. Phùng Mẫn vừa tìm thấy cái rìu, Phùng lão tam đã vui vẻ đẩy cửa bước vào, ông cười nói: “Không ngờ có chuyện tốt như thế này. Vừa ra ngoài đã gặp người trung gian dắt người đến xem nhà, vị Triệu gia kia thật là hào phóng, nói con ngựa nhà ta nuôi rất tốt, đang vào độ sung sức, thuận tay đưa ta năm lượng bạc mua đứt, bảo chúng ta cứ giúp nuôi trước, đợi nhà hắn dọn đến sẽ tính sau.”

Chu Tú Nhi vừa nghe, cầm con d.a.o làm bếp từ trong bếp chạy ra, vội vàng hỏi thăm người hàng xóm mới đến, làm nghề gì, trong nhà có mấy nữ quyến. Phùng lão tam chỉ vừa gặp mặt người ta, đâu biết nhiều như vậy, ai phu thê suy đoán một lúc rồi mỗi người lại bận việc của mình.

Vừa qua tháng ba, nhân lúc không khí lễ hội còn sót lại, chợ lại náo nhiệt lên, thì ra là các thương nhân tin tức nhanh nhạy đã nghe ngóng được đoàn sứ giả của Đại Hán đang đàm phán và kết giao với Mông Cổ ngay ở quan ngoại không xa, đôi bên đều có rất nhiều nhân mã hàng hóa, thừa dịp trận gió đông này, không ít người đã nắm bắt được cơ hội kinh doanh.

Thành Vân Dương còn náo nhiệt hơn cả lúc Tết, Huyện lệnh đã sớm nhận lệnh xây dựng doanh địa, từ tháng trước, tiền công thợ đã tăng lên không ít.

Phùng lão tam thấy cơ hội, lái xe bò đi giúp chở hàng, sau khi doanh địa dài mấy dặm được xây xong, một số công việc tỉ mỉ như lo cơm nước cho nhiều người như vậy, dọn dẹp quét tướt, vẫn cần đám nữ nhân đến đảm nhận mới ổn thỏa, Phùng lão tam lại nghĩ cách đăng ký cho Chu Tú Nhi, còn tiện thể đăng ký luôn cả Vương Nhị Nữu.

Cả thành Vân Dương, nhờ sự tụ tập của đoàn sứ giả hai nước, trở nên náo nhiệt và phồn vinh chưa từng có, mỗi ngày ở nhà Phùng Mẫn cũng nghe được không ít chuyện thảo luận.

Hôm nay đoàn sứ giả Mông Cổ đã đến, người bên đó mặc áo choàng rộng, cao lớn oai vệ, đội mũ tròn búi tóc cao, nghe nói riêng ngựa chiến đã mang theo bốn vạn con; ngày kia lại là tiệc chiêu đãi do đoàn sứ giả Đại Hán tổ chức, khiến bộ phận hậu cần bận rộn đến mức khí thế ngất trời.

Mỗi ngày Chu Tú Nhi trở về đều gần như kiệt sức, đôi tay bà giặt giũ trong nước lạnh, nứt nẻ mấy đường, Phùng Mẫn không cho bà đi nữa, bèn cầm thẻ bài của mẫu thân và cùng phụ thân ra khỏi thành để làm thay.

Đừng nói, làm ở nhà ăn lớn cho mấy vạn người thật không dễ, đặc biệt là những người địa phương được thuê như họ, chỉ có thể làm việc nặng nhọc.

Phùng Mẫn hòa vào đám người đó mấy ngày mới thích nghi được, may mắn là nước nôi củi lửa đều không thiếu, dọc theo con suối nhỏ chảy từ trên núi xuống, họ dựng lên một hàng bếp, năm phòng bếp đại doanh nấu nướng suốt đêm không tắt lửa, mỗi ngày Phùng Mẫn đi cùng đoàn người địa phương đến rồi về, cũng không phải sắp cho các nàng làm ca đêm, chỉ có hôm nay, tiệc tan muộn một chú, việc dọn dẹp có hơi mất thời gian.

Phùng Mẫn xách cái giỏ đầy đĩa bẩn bát bẩn quay về, vừa leo lên con dốc nhỏ, đã đối diện với một nhóm nhũ mẫu ăn mặc chỉnh tề, người đi đầu bế một đứa bé không lớn lắm, trong khoảnh khắc lướt qua nhau, đối phương bỗng nhiên kêu lên một tiếng ‘a nha’, thu hút sự chú ý của Phùng Mẫn, nàng quay đầu lại nhìn, liền lập tức sững sờ.

Kể từ khi đến Tây Bắc, đường ruột của đứa bé không tốt lắm, cảm thấy không thoải mái, mà đại gia lại không thường xuyên ở bên cạnh, rất khó dỗ dành, Trần ma ma không còn cách nào, chỉ có thể bế nhóc ra ngoài để ngắm nhìn những thứ mới lạ, chơi đùa một chút.

Đây đã là thói quen hàng ngày, lúc này vừa dạo chơi xong, trên đường quay về, gặp không ít người địa phương đến giúp việc bếp núc, Trần ma ma cũng không để ý, chỉ là tiểu thiếu gia này cứ nhìn chằm chằm mãi không rời mắt, theo ánh mắt nhìn sang, trong lòng kinh ngạc vô cùng.

Dường như để chứng minh suy nghĩ của bà ấy, tiểu thiếu gia đang ủ rũ bỗng nhiên đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm không chớp, đột nhiên nói: “Mẫu thân!”

Trần ma ma bế tiểu thiếu gia lâu như vậy, chỉ một tiếng này cũng khiến bà ấy không khỏi xót xa, “Mấy ngày nay không thoải mái, tính khí rất lớn, khó khăn lắm mới gặp được ngài, lại trở nên yên tĩnh rồi.”

“Ta làm công ở đây đã mấy ngày rồi, không thấy các người đi ra ngoài.” Phùng Mẫn có chút kinh ngạc, cũng có chút bối rối, không khỏi nhìn Thái Đại Bảo, cậu nhóc hồng hào mũm mĩm kia cũng cứ nhìn chằm chằm nàng, thậm chí nghiêng đầu về phía này, Trần ma ma cũng có ý muốn mẫu tử bọn họ thân thiết một chút, chủ động đưa Thái Đại Bảo ra.

Phùng Mẫn vội vàng đặt cái giỏ xuống đất, đón lấy đứa bé vào lòng, nặng trĩu và ấm áp, một mùi hương thoang thoảng quấn quýt, nhìn là biết được nuôi dưỡng một cách kim tôn ngọc quý. Thái Đại Bảo đối diện tò mò nhìn Phùng Mẫn, lại dùng bàn tay nhỏ bé sờ cằm nàng, ôm mặt nàng. Phùng Mẫn tựa như đang mơ, không tự chủ đi theo Trần ma ma cho đến trước lều.

Trần ma ma đi phía trước vén rèm lên, quay đầu lại thấy Phùng Mẫn đứng do dự, dường như hiểu được tâm sự của nàng: “Vào ngồi đi, đại gia muộn một chút mới trở về.”

Điển Thiếp

Chương 88: Đều là bến đỗ tốt (2)