ĐỒ TỂ VÀ GOÁ PHỤ

CHƯƠNG 11

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nàng vẫn mặc bộ dạ hành y đó, vóc dáng được tôn lên càng thêm thướt tha uyển chuyển.

Lần này nàng không còn thản nhiên ngồi bên bàn nữa, mà đứng cạnh bàn.

Thấy ta đẩy cửa bước vào, nàng “phịch” một tiếng quỳ xuống.

Ta sống hơn mười năm, chưa từng có ai hành đại lễ như vậy với ta, khiến ta có chút kinh ngạc.

Đợi ta phản ứng lại, mới vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy.

“Xin cô nương nhất định phải giúp đỡ.” Nàng quỳ trên đất, mặc kệ ta có kéo thế nào cũng không đứng lên được.

Không biết vì sao, nàng còn chưa nói cần giúp gì, trái tim ta đã bắt đầu hoảng loạn.

Ta buông tay ra, giả vờ bình tĩnh nói: “Có gì ngươi cứ đứng dậy rồi nói.”

Nàng nghe lời một tay chống kiếm đứng dậy, lúc này ta mới ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng đậm trên người nàng.

Nàng từ trong lòng móc ra một thứ, thứ đó được bọc rất kỹ bằng vải, không nhìn ra là gì.

“Bên trong đây là vật cứu mạng của chủ thượng, xin cô nương hãy giúp ta đưa nó đến bên chủ thượng.” Nàng dùng hai tay dâng vật đó lên.

Ta liếc nhìn gói đồ trong tay nàng, rồi lại nhìn nàng: “Lưu Tam Cân?”

Nàng khó khăn nuốt nước bọt: “Hắn không cho ta nói với cô nương, nhưng bây giờ chỉ có cô nương mới có thể đưa cái này đến được.”

Nàng đã ngầm thừa nhận.

Ta ngơ ngác tiếp lấy gói đồ trong tay nàng, sau đó nàng lại lấy ra một tờ vải khác từ trong lòng.

“Chính là nơi này, đến lúc đó sẽ có người ở cửa tiếp ứng cô nương, cô nương cứ nói là người ở dưới núi mang thuốc đến.” Nàng chỉ vào chấm đỏ trên tấm vải, rồi bổ sung, “Tuyệt đối không được chậm trễ.”

Ta theo bản năng gật đầu, rồi mới ngẩng đầu hỏi nàng: “Ngươi sao không …”

Lời còn chưa nói xong, nàng đã ngã xuống.

Ta đành chịu số phận đỡ nàng lên giường, đổ một chút thuốc còn sót lại của Lưu Tam Cân cho nàng uống.

Cuối cùng để lại một tờ giấy nhờ nàng tỉnh dậy giúp ta cho Ngưu Lang ăn, rồi lên đường.

Không phải, rồi ra khỏi cửa.

--- Chương 25 ---

Đây là lần đầu tiên ta ra khỏi thôn Bạch Vân kể từ khi ta lớn lên.

Ta từng nghĩ trên đường đi có thể gặp nhiều vấn đề, nhiều nguy hiểm.

Kết quả là mọi thứ đều thuận lợi, không gặp phải gì cả, không biết có phải là do ta đã làm lem mặt mình không.

Trở ngại duy nhất cũng là lớn nhất, chính là ta bị lạc đường.

Lạc đường ngay dưới chân núi.

Rõ ràng là đi theo bản đồ, nhưng đi mãi cũng không lên được núi.

Ngay lúc ta đang vội vã ngồi xổm trên đất khóc, một người xuất hiện trước mặt ta.

Một chiếc khăn lụa được đưa đến trước mặt ta.

Ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy một thư sinh gầy yếu.

“Cô nương đây là đang làm gì?” Thư sinh gầy yếu cũng ngồi xổm xuống bên cạnh ta.

Vốn dĩ suốt chặng đường này ta đều rất cẩn thận, dù đi sai đường cũng không dám hỏi người khác.

Nhưng bây giờ ta rất sợ hãi.

Sợ rằng nếu vật trên người ta mà chậm trễ thêm một chút nữa, Lưu Tam Cân sẽ chết.

Thế là ta nức nở hỏi hắn: “Công tử có biết làm sao để lên ngọn núi này không?”

Thư sinh nhìn ta một lúc, rồi lại cười nói: “Trên núi này có nhiều sói, hổ, báo, cô nương lên núi làm gì?”

“Phu quân của ta lỡ lạc vào ngọn núi này, bây giờ đang đợi ta cứu mạng.” Nói đến đây, ta càng khóc dữ hơn.

Người nữ nhân kia nói với ta không được chậm trễ, đây là vật cứu mạng của Lưu Tam Cân.

Nhưng ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi.

Cuối cùng thư sinh bị ta khóc đến phiền, hỏi ta: “Phu quân của cô nương thấy cô nương khóc như vậy, còn sẽ thích cô nương không?”

Ta ngẩn ra.

Hắn lắc đầu, đứng dậy: “Đi theo ta đi.”

Rồi ta thấy hắn tùy ý đá vào một cái cây bên cạnh, bụi cây một bên liền nhường ra một con đường.

Điều kỳ diệu khiến ta trợn tròn mắt.

Có thư sinh dẫn đường, việc lên núi nhanh hơn nhiều.

Ta thỉnh thoảng lén lút nhìn tấm bản đồ được giấu kỹ của mình, phát hiện con đường thư sinh đang đi lại trùng khớp.

Cho đến khi đi đến chấm đỏ trên bản đồ, quả nhiên có hai nam nhân đang chờ sẵn ở cửa tiếp ứng.

Theo kinh nghiệm của ta, hai nam nhân đó cũng rất vạm vỡ.

Một trong những nam nhân vạm vỡ tiến lên đón.

“Thần y, ngài cuối cùng cũng đến rồi!”

--- Chương 26 ---

Ta không nói ra ám ngữ người nữ nhân kia đã giao cho ta.

Bởi vì ta bị coi là nha hoàn của thư sinh thần y, cùng được đón vào.

Ta vốn nghĩ ở lưng chừng núi sẽ là một hang động âm u gồ ghề, nhưng không ngờ vừa bước vào đã như bước vào cung điện.

Cuối cùng thần y đẩy một cánh cửa ra, ta liền nhìn thấy Lưu Tam Cân đang nằm trên giường.

Mới chỉ nửa tháng không gặp, hắn vậy mà đã gầy đi một vòng.

Ta nhào tới, đôi mắt chua xót lại tuôn ra rất nhiều nước mắt.

“Chàng ấy bị làm sao vậy?” Ta quay đầu nhìn thần y.

Thần y thở dài một hơi, đưa tay về phía ta: “Đưa thuốc cho ta.”

Ta ngẩn ra, không phản ứng kịp lời hắn nói.

“Dưới núi ta đã ngửi thấy rồi, thuốc ở trên người cô nương.” Hắn khẽ nhíu mày, “Chậm thêm nữa, Bồ Tát cũng không cứu được.”

ĐỒ TỂ VÀ GOÁ PHỤ

CHƯƠNG 11