Ta lúc này mới phản ứng lại, vội vàng từ trong lòng móc ra thứ cứu mạng đó đưa cho hắn.
Thần y cầm lấy thuốc liền đi ra ngoài, người dẫn đường quay đầu nhìn ta một cái.
Hắn vừa định nói, thần y liền nói: “Muốn sống thì câm miệng.”
Người dẫn đường vội vàng ngậm miệng, cùng thần y ra ngoài.
Lưu Tam Cân nằm trên giường, mặt không chút huyết sắc.
Dù ta không hiểu y thuật, cũng biết lần này hắn bị thương nặng hơn nhiều so với hai lần trước.
Ta nắm lấy tay hắn, nhưng không nhận được cái nắm tay mạnh mẽ của hắn.
Vì sao chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi này, hắn lại trở nên như vậy?
Biết sớm như thế, lúc đó ta đã không để hắn đi rồi.
Hắn ngoan ngoãn ở lại thôn Bạch Vân, nhất định sẽ không bị thương nặng như vậy.
Khi thần y bưng thuốc trở lại, ta đã khóc trước mặt Lưu Tam Cân rất lâu rồi.
Thần y đưa thuốc cho ta.
Ta nhìn thuốc, rồi lại nhìn hắn.
“Giờ hắn không tự uống được đâu.” Hắn bĩu môi, vẻ mặt có chút hài hước, nhưng ta lại lập tức hiểu ra.
Đây là sở trường của ta.
--- Chương 27 ---
Lưu Tam Cân tỉnh lại vào ngày thứ ba kể từ khi ta đến đây.
Khi hắn tỉnh dậy, ta đang nằm ngủ bên cạnh hắn.
Vì lo lắng nên ta ngủ rất nông.
Hắn vừa động, ta liền tỉnh.
“Chàng tỉnh rồi!” Cơn buồn ngủ mơ màng lập tức tan biến.
Đôi mắt Lưu Tam Cân dần dần trở nên thanh tỉnh, khi nhìn thấy ta thì ngẩn người một lúc lâu.
“Sao nàng lại ở đây?” Giọng hắn khàn khàn.
Ta vội vàng đi đến bàn bên cạnh rót một chén nước đến, đưa hắn uống.
Đợi hắn uống xong, ta mới cất lời: “Cái nữ nhân kia hôm đó đột nhiên chạy tới nhà ta, nói chàng sắp chết, cần một thứ mới có thể sống được. Ta vốn dĩ không muốn tới, nhưng người ta vì giúp chàng lấy được thứ đó mà bị thương rất nặng không thể đến, nên ta mới tới.”
Lưu Tam Cân ngồi nửa dậy, đặt chén nước xuống rồi ôm ta vào lòng.
“Nàng một mình tới ư?” Hắn nhìn ta.
Ta không được tự nhiên mà quay đầu đi, khẽ nói: “Vâng.”
“Nguy hiểm quá, lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa.” Hắn nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng chút nào với hành động của ta.
Ta thấy vậy thì càng thêm tủi thân.
“Cùng lắm thì c.h.ế.t thôi, ta c.h.ế.t rồi chàng có thể cưới nàng ta, chẳng lẽ chàng không vui sao?” Ta vén áo hắn ra, cắn mạnh một miếng lên vai hắn.
Hắn mặc ta cắn xong, mới véo cằm ta: “Nàng dám c.h.ế.t thử xem.”
Đây là lần đầu tiên ta thấy Lưu Tam Cân bá đạo đến thế, cảm thấy hắn càng thêm mê người, còn mê người hơn dáng vẻ khi g.i.ế.c heo nhiều.
Ta vẫn không biết Lưu Tam Cân làm nghề gì, chỉ là ở đây tất cả mọi người ta gặp đều cung kính gọi hắn một tiếng: “Chủ thượng.”
“Bọn họ đều là thủ hạ của chàng ư?” Ta tò mò nhìn Lưu Tam Cân.
Ta vốn nghĩ hắn sẽ có thân phận khác, nhưng cũng không dám nghĩ quá hoang đường.
Ai có thể ngờ hắn lại là một thủ lĩnh có hàng trăm hàng ngàn thủ hạ chứ?
Lưu Tam Cân nhìn ta, mỉm cười gật đầu.
“Cái nữ nhân kia cũng vậy ư?” Ta tiếp tục hỏi.
Lưu Tam Cân lắc đầu: “Nàng ta là sư muội của ta.”
Sư muội là ý gì?
Ý là muội muội sao?
À, hóa ra là muội muội.
Vậy thì ta yên tâm rồi.
28.
Gần đây ta có chút phiêu.
Không biết từ khi nào mà những người ở đây đột nhiên bắt đầu gọi ta là chủ mẫu.
Về cơ bản, ta bảo bọn họ đi về phía Đông, bọn họ không dám đi về phía Tây.
Điều này khiến ta chợt nảy sinh một ý nghĩ.
Ta vòng tay ôm lấy Lưu Tam Cân: “Lưu Tam Cân, ta đưa Ngưu Lang tới đây ở được không?”
Lưu Tam Cân khàn giọng đáp: “Chuyện này để sau hẵng nói.”
Vậy thì để sau hẵng nói vậy.
Chỉ là sáng hôm sau khi nha hoàn tới dọn phòng, ta vẫn vùi mặt trong lòng Lưu Tam Cân mà không dám ngẩng đầu.
Ta lén lút ngẩng mắt lên thấy mặt và tai của các tiểu nha hoàn đều đỏ bừng.
Tốt lắm.
Ta không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.
Đừng nghĩ đến chuyện ở đây nữa, ta chỉ ước gì có thể chuyển xuống lòng đất mà ở.
Khi Thần Y tới từ biệt, chàng nhìn Lưu Tam Cân rồi lại nhìn ta, ý vị thâm trường nói: “Trước khi thân thể chưa hoàn toàn bình phục, cần phải tiết chế.”
Câu nói này tuy ẩn ý, nhưng ta đều hiểu rõ cả.
Nhưng đâu phải ta quyến rũ hắn! Là hắn tự nói muốn trả cho ta cái nợ hơn một tháng kia mà!
Ta nói ra e rằng cũng chẳng ai tin.
“Ta muốn về rồi, Ngưu Lang ở nhà chắc nhớ ta lắm.” Ta bắt đầu gây sự vô lý.
Lưu Tam Cân ôm ta: “Không phải đã nói muốn đón Ngưu Lang qua đây ở sao?”
Lúc này thì lại có thể nhắc tới được.
Lúc ta nhắc với hắn, hắn đã đối xử với ta thế nào!
Ta quay đầu đi: “Ngưu Lang có tiểu ngưu vừa ý rồi, chàng phải đón cả ý trung nhân đó qua đây. Tiểu ngưu là của nhà Vương Đại Thẩm, Vương Đại Thẩm chắc chắn không nỡ, chàng còn phải đón cả nhà Vương Đại Thẩm qua. Con gái lớn của Vương Đại Thẩm đã xuất giá nhưng cũng thường xuyên về nhà, chàng còn phải đón cả nhà con gái lớn, và…”
Đợi ta đếm hết từng nhà trong Bạch Vân Thôn xong, mới nhìn hắn: “Chỗ chàng đủ chỗ ở không?”
Lưu Tam Cân cười nhìn ta, hiện giờ hắn càng ngày càng thích cười.
“Vậy thì ta vẫn sẽ cùng nàng quay về vậy.”