Lưu Tam Cân xưa nay nói lời giữ lời.
Hắn quả nhiên thu dọn đồ đạc, cùng ta quay về Bạch Vân Thôn.
Nghe ý của hắn là, hắn đã nghỉ hưu rồi, sau này không làm chủ thượng nữa, mà cùng ta về Bạch Vân Thôn g.i.ế.c heo.
Ta rất hài lòng.
Bởi vì ta cảm thấy đồ tể vẫn hợp với ta hơn.
Còn việc trước kia hắn rốt cuộc làm gì, ta không biết cũng chẳng sao.
29.
Ta vạn vạn không ngờ tới.
Ta chẳng qua là ra ngoài một chuyến, Ngưu Lang đã phải lòng tiểu mẫu ngưu nhà bên rồi.
Mà thủ phạm chính là vị sư muội đang đứng trước mặt ta đây.
“Ta thấy nó cứ nhìn ngóng mãi, thật sự không đành lòng.” Sư muội giải thích.
Lúc này Cố Đại Lang tới thăm.
Cố Đại Lang sửng sốt khi nhìn thấy ta, biểu cảm của gã cứ như thể ta không nên xuất hiện ở nhà mình vậy.
Sư muội vội vàng lùi ra sau ta.
Cố Đại Lang vác cái giỏ trên tay ra sau lưng, cười hì hì tiến lại gần: “Hoa Nhi về rồi ư?”
Ta gật đầu, không nói gì.
Nhưng ta đã cảm nhận được sát khí nồng đậm từ Lưu Tam Cân.
“Ta tới tìm cô nương Âm Âm, lần trước ta tới tìm nàng vừa đúng lúc gặp cô nương Âm Âm ở nhà…” Cố Đại Lang giải thích mục đích của mình.
Ta nghe ra được sự ái mộ của gã đối với sư muội trong lời nói, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi tới cầu hôn ta.
Ta nhìn con tiểu mẫu ngưu trong chuồng bò, cười đẩy sư muội ra ngoài.
“Vậy hai người cứ đi chơi đi, lát nữa về.”
Sư muội quay đầu lườm ta một cái.
Ta cười nói: “Không về cũng được.”
Nàng nhìn Lưu Tam Cân.
Lưu Tam Cân ôm ta vào lòng, nhún vai, tỏ ý rằng mình sẽ không quản chuyện này.
Không hổ là nam nhân của ta.
Ta nhìn sư muội mang theo nụ cười giả lả bước ra khỏi nhà dưới sự sốt sắng của Cố Đại Lang, ta vẫy tay: “Chơi vui vẻ nhé.”
Ta nhanh chóng đóng cửa lại, quay đầu nhìn Lưu Tam Cân đang nhướng mày về phía ta, vỗ vỗ vai hắn.
“Biểu hiện không tệ, tối nay sẽ thưởng cho chàng thật tốt.”
30.
Lưu Tam Cân nói muốn cưới ta.
Hắn nói câu này khi ta vừa mới mở mắt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến ta có chút chói mắt.
Lưu Tam Cân giơ tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta, hỏi ta: “Em không muốn ư?”
Ta đương nhiên muốn, muốn mười vạn lần.
“Vậy nàng khóc gì?” Hắn cười khẽ một tiếng, hôn lên khóe mắt ta.
Ta rúc vào lòng hắn: “Nắng quá chói mắt.”
Là ánh dương trong lòng chói mắt, chứ không phải ánh nắng mặt trời chói mắt.
“Lưu Tam Cân, ta là một quả phụ.” Ta trầm giọng nói trong lòng hắn.
Lưu Tam Cân nâng đầu ta lên: “Quả phụ thì sao chứ?”
Câu này ngày đó hắn cũng đã nói.
“Chàng còn chưa từng thành thân, nếu cưới một quả phụ, sẽ bị người đời chê cười.” Trong làng rất nhiều người đang coi thường chúng ta, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Lưu Tam Cân chỉ ngủ với ta, chứ sẽ không cưới ta.
Ta cũng nghĩ vậy.
“Bọn họ chê cười thì liên quan gì đến ta? Ta muốn cưới nàng, cưới là cưới nàng, bất kể nàng là khuê nữ chờ gả hay quả phụ thủ tiết, đều không liên quan đến việc ta muốn cưới nàng cả.” Hắn khẽ nghiêng người che đi ánh nắng ngoài cửa sổ cho ta.
Mũi ta lại càng cay xè.
“Vậy trước kia vì sao chàng không chịu cưới ta?” Giọng ta đầy tủi thân.
Ta thật sự nghĩ là vì ta là quả phụ nên hắn mới không cưới ta, vì thế ta đã buồn rầu rất lâu.
Nhưng ta không trách hắn.
“Nguy hiểm lắm.” Lưu Tam Cân nhìn ta, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, “Trước khi ta không thể cho nàng một cuộc sống bình yên, sao ta có thể cưới nàng được?”
Ta ngồi dậy khỏi giường, chăn trượt xuống khỏi người.
Ánh mắt hắn dừng trên người ta, con ngươi tối sầm lại, sau đó kéo chăn quấn lấy ta.
“Vậy sao chàng có thể đi mà không nói với ta một tiếng nào chứ? Chàng không sợ ta thật sự gả cho Cố Đại Lang sao?” Ta nhìn hắn, vấn đề này ta vẫn luôn muốn hỏi.
Mặc dù ta lừa hắn, nhưng hắn không sợ chút nào sao?
Lưu Tam Cân ôm ta xuyên qua lớp chăn, cằm hắn tựa trên đỉnh đầu ta, thở dài một tiếng.
“Sợ chứ, bằng không sao có người lại làm ta bị thương nặng đến thế?”
31.
Lưu Tam Cân nói cưới ta, không phải là âm thầm cùng ta bái thiên địa là xong.
Hắn chuẩn bị cho ta mười dặm hồng trang, muốn rước ta về nhà một cách long trọng.
Những người chuẩn bị hôn lễ, ta cơ bản đều có thể gọi tên được, đều là người trên núi.
Ta nhìn những người đó bận rộn tới lui, có chút cảm giác không chân thật.
“Cũng không cần như vậy đâu, chúng ta chỉ cần bái lại thiên địa là được rồi.” Ta nói lời trái với lòng mình.
Nữ tử nào mà không mong có một hôn lễ long trọng chứ.
Nhưng ta là quả phụ, không giống với những cô gái khác,
Lưu Tam Cân làm rầm rộ như vậy, nhất định sẽ bị người trong làng lén lút chỉ trỏ nói là bị nữ nhân mê hoặc.
Nhưng Lưu Tam Cân căn bản không nghe.
Điều khiến ta bất ngờ là, hắn còn mời cả phụ thân mẫu thân của ta tới.