Ngày đại hôn, mẹ ta vào phòng muốn chải tóc cho ta.
“Một chải chải tới cuối, hai chải bạc đầu giai lão, ba chải con cháu đầy đàn, bốn chải vĩnh kết đồng tâm…” Mẹ ta vừa chải vừa niệm.
Giọng nói nhẹ nhàng, như những bài hát ru thuở bé mẹ hát cho ta nghe.
Khi ta bị Tần Tự cướp dâu, không có những điều này.
Lúc đó hàng xóm láng giềng nói những lời không hay, mẹ và cha ta ngay cả đưa ta xuất giá cũng không đưa.
“Mười chải trăm điều không kiêng kỵ.” Giọng bà nhỏ dần, có giọt lệ rơi xuống đầu ta.
Chúng ta đã lâu lắm rồi không thân thiết như vậy.
Ta từng lén lút chạy về thăm bà vài lần, cũng biết bà từng lén lút chạy tới thăm ta vài lần.
Chúng ta ai cũng không muốn đối phương biết.
“Mẹ.” Ta há miệng, còn chưa nói gì, mắt đã ngấn lệ.
Bà cười trong nước mắt, bà nói: “Nha đầu ngốc, ngày đại hỉ đừng khóc, không may mắn đâu.”
Cha ta đứng ở cửa.
Ánh sáng ngoài nhà chiếu lên người ông, khiến ông trông vô cùng cô độc.
Khi ta nhìn sang vừa đúng lúc thấy ông nhìn lại, vẻ mặt khó phân biệt, ông vội vàng quay người đi.
“Con đừng trách cha con.” Mẹ ta khẽ cài trâm cài tóc đỏ rực lên đầu ta, “Em trai con còn chưa thành thân, em gái con còn chưa hứa gả cho ai…”
Cho nên không thể quan tâm đến ta.
Cho nên không thể để ta làm hư danh tiếng.
Ta chợt thấy rất tủi thân.
“Con từ nhỏ đã rất vâng lời, ngoan ngoãn khiêm nhường.” Tầm nhìn của ta nhòe đi, “Rõ ràng đâu phải lỗi của con.”
Mẹ từ phía sau khẽ ôm lấy ta, sợ làm hỏng búi tóc của ta, lại sợ ta không cảm nhận được lời xin lỗi của bà, ôm một cách cẩn thận.
“Mẹ biết, mẹ biết, con của mẹ không có lỗi, đều là lỗi của mẹ.” Giọng bà nghèn nghẹn, “Nếu ngày đó… sau này cha con đã lén lau nước mắt mấy lần …”
Càng nói ta càng tủi thân.
Nếu không phải Lưu Tam Cân tới, ta và mẹ ta có thể ôm nhau khóc ba ngày ba đêm.
32.
Lưu Tam Cân dùng kiệu tám người khiêng, rước ta đi một vòng quanh Bạch Vân Thôn, cuối cùng kịp đến nhà hắn trước giờ lành.
Khi xuống kiệu, ta nghe thấy giọng của Cố Đại Lang.
“Âm Âm, nàng yên tâm, ta cưới nàng cũng nhất định là kiệu tám người khiêng, không có tiền ta tự mình khiêng.”
Ta “phụt” một tiếng bật cười.
Trong khoảnh khắc, trống chiêng vang trời.
Lưu Tam Cân không cầm tú cầu, hắn tiến lên nắm lấy tay ta.
Hỉ Nương ở bên cạnh nói không hợp quy củ.
Hắn một chữ cũng không nghe.
Ta bị hắn nắm lấy tay, một thoáng trời đất quay cuồng, liền bị hắn bế bổng lên.
Hắn ôm ta bước qua chậu lửa, đi vào đại đường mới đặt ta xuống, mỗi cử chỉ đều vô cùng cẩn thận.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ hắn cứ động một tí là đặt d.a.o lên cổ ta như khi mới gặp.
Lưu Tam Cân không cho phép ai náo động phòng.
Khi hắn đẩy cửa bước vào, ta đang lén ăn điểm tâm sư muội lén lút mang tới cho ta.
Thấy hắn bước vào, ta vội vàng giấu điểm tâm ra sau lưng, rồi hạ khăn che mặt xuống.
Hắn bước nhanh tới, vén khăn che mặt của ta lên.
“Đói đến mức ngất xỉu rồi ư?” Mắt hắn tràn đầy ý cười.
Nếu ta gật đầu chẳng phải rất mất mặt sao?
Cô dâu nào lại thừa nhận mình đói đến mức ngất xỉu trong đêm tân hôn chứ?
Ta lắc đầu.
Nhưng lại thấy hắn lấy đĩa điểm tâm từ phía sau ta đặt sang một bên, hắn cầm một cái đưa vào miệng ta: “Ta thì đói đến mức ngất xỉu rồi đây.”
Sau đó hắn cúi xuống cắn lấy nửa cái điểm tâm ta chưa kịp ngậm hết.
Đêm dài đằng đẵng, hồng chúc lay động.
Cháy suốt đêm không tắt.
Nghe nói chỉ cần hỉ chúc cháy suốt một đêm không tắt, thì tân nương tân lang sẽ sống lâu trăm tuổi, ân ái không nghi ngờ.
Việc đầu tiên ta làm khi tỉnh dậy là nhìn về phía hỉ chúc cạnh giường.
Quả nhiên không tắt.
Ta nhìn Lưu Tam Cân đang nằm bên cạnh ta.
Ngày đó gả cho Tần Tự, ta tưởng rằng đời này của ta đã tận rồi, chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Lúc này Lưu Tam Cân đặt một nụ hôn lên trán ta.
“Đừng ở trên giường của ta mà nghĩ về người khác.”
Ta nhìn đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền của hắn, mỉm cười.
“Được.”
(Chính văn hoàn)