--- Chương 13 ---
Khi quan binh xông vào nhà Lưu Tam Cân, ta đang nửa lộ vai trần, mềm mại nằm trên người hắn.
Ta kinh hô một tiếng, lập tức nằm xuống giường, kéo chăn lên.
Nhất thời những người đứng ngoài cửa hỗn loạn cả lên.
"Bạch Hoa Nhi, ngươi ngươi ngươi... ngươi có cần thể diện không?" Một cô nương có vẻ hơi quen mặt đứng sau đám quan binh, mặt đỏ bừng.
Nàng ta chỉ thấy cảnh tượng này thôi đã tức giận đến thế.
Nếu nàng ta biết ta và Lưu Tam Cân đêm đêm hoan lạc, chẳng phải sẽ dỡ luôn cả mái nhà sao?
Ta thò đầu ra khỏi chăn, chớp chớp mắt nhìn nàng ta: "Không cần, ngươi cần thể diện nên ngươi không ở trên giường này."
Mặt cô nương kia đã đỏ đến mức gần như hóa đen.
Lưu Tam Cân ở bên cạnh ta, khẽ bật cười.
Ta giật mình.
Hắn vậy mà lại biết cười.
Ta còn chưa kịp quay đầu lại, hắn đã đưa tay dùng chăn bọc chặt lấy ta.
"Không biết các quan gia đây là vì cớ gì?" Giọng hắn mang theo ý cười, nghe vô cùng êm tai, hoàn toàn không nghe ra hắn còn đang bị trọng thương.
Có lẽ mấy vị quan gia cũng là lần đầu gặp tình huống như vậy, cộng thêm ta mặt như hoa đào, da như tuyết trắng, nhất thời nhìn đến ngây người, nghe Lưu Tam Cân hỏi, trên mặt liền nhanh chóng hiện lên một tia xấu hổ.
"Bên trên nói có thích khách sau khi ám sát quý nhân đã chạy về hướng thôn Bạch Vân, ta chờ đợi để điều tra một phen." Một vị quan gia trong số đó phá vỡ sự ngượng ngùng.
Lưu Tam Cân đảo mắt nhìn căn phòng mà hắn có thể nhìn thấy toàn bộ chỉ bằng một cái liếc, rồi nhàn nhạt hỏi: "Các ngươi cứ điều tra đi."
Các vị quan gia lúc này cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, tượng trưng lật lật mấy cái tủ trong phòng, rồi nhanh chóng rút lui ra ngoài, còn rất chu đáo đóng cửa lại cho chúng ta.
"Ta đã nói Bạch Hoa Nhi đó không phải là đồ vật trong sạch gì! Ngươi nhìn xem cái cảnh ban ngày ban mặt này..." Không biết là giọng ai vang lên ngoài cửa.
Khóe môi ta vừa nhếch lên, lập tức xịu xuống.
Lưu Tam Cân đột nhiên đưa tay bịt tai ta lại, ép ta quay đầu nhìn hắn.
Hắn khẽ nhíu mày, chắc hẳn cũng đã nghe thấy những lời nói bên ngoài.
Đợi hắn buông tay ra, bên ngoài đã yên tĩnh không một tiếng người.
Hắn dịu dàng như cái hôm nói "góa phụ thì đã sao" vậy.
Ta vô cùng cảm động định mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy hắn nói: "Dậy đi, đè vào vết thương của ta rồi."
--- Chương 14 ---
Chuyện ta đã cùng Lưu Tam Cân ân ái rất nhanh đã truyền khắp thôn.
Đi trong thôn, đâu đâu cũng thấy người ta chỉ trỏ ta.
Nhưng ta đều xem như không thấy.
"Xin lỗi." Lưu Tam Cân đón lấy chén thuốc ta đưa qua, ánh mắt hắn rốt cuộc không còn lạnh băng nữa.
Ta thuận thế ngồi xuống giường hắn: "Hay là chàng cưới ta đi?"
Vốn dĩ ta chỉ ham muốn thân thể hắn, chưa từng nghĩ đến việc có một danh phận.
Thế nhưng nữ nhân, chung quy vẫn cứ càng ngày càng tham lam.
Ta đã tham lam đến mức muốn bước vào lòng hắn rồi.
Lưu Tam Cân nhìn ta, một lúc sau không nói gì, một hơi uống cạn chén thuốc.
Hắn không muốn.
Bởi vì ta là một góa phụ.
Không ai sẽ muốn cưới một góa phụ cả.
Ta vội vàng cười nói: "Ta chỉ nói đùa thôi, biết đâu có ngày ta sẽ chán ghét việc cùng chàng ân ái thì sao."
Lưu Tam Cân lại ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt hắn có thứ gì đó mà ta không thể hiểu.
" Nhưng lần này chàng dùng dược liệu nhiều hơn trước nhiều đó, lần này ít nhất cũng phải một tháng, cộng thêm chàng thiếu ba ngày nữa." Ta bẻ ngón tay tính toán: "Chàng nợ ta hai tháng lẻ mười ngày rồi."
Lần này ngoài dự liệu của ta, hắn không phản bác.
Hắn đặt chén thuốc lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, khẽ nói: "Được."
Chữ " được" này khiến ta có chút bối rối, ta đã nghĩ sẵn hắn sẽ mắng ta lòng dạ đen tối, rồi ta sẽ lý lẽ tranh luận.
Giờ thế này hình như chẳng còn chút ý vị nào.
Sớm biết vậy ta nên nói một năm mới phải.
"Chàng làm nghề gì vậy?" Ta lướt mắt nhìn vết thương của hắn, cảm thấy mình hình như chẳng hiểu gì về hắn cả.
Lưu Tam Cân cụp mắt: "Giết heo."
"Trước khi g.i.ế.c heo thì sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Cô nên về rồi."
Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ mặt dày mà nói không muốn, rồi bám lì ở đây đợi hắn ném ta ra ngoài.
Nhưng hôm nay thì khác, khác ở đâu ta cũng không biết nữa.
Ta kéo kéo khóe môi đứng dậy khỏi giường: "À phải rồi, Ngưu Lang vẫn chưa được cho ăn."
--- Chương 15 ---
Tối đó ta liền ngồi bên Ngưu Lang khóc ròng một canh giờ.
"Ngươi nói xem hắn có phải là một tên súc sinh không?" Ta nhìn Ngưu Lang: "Ta xinh đẹp như hoa, chẳng lẽ không xứng với hắn sao? Miệng hắn nói nghe thì hay, nhưng chẳng phải vẫn chê ta là một góa phụ đó sao!"
Ngưu Lang cũng nhìn ta, chớp chớp đôi mắt của nó: "Moooo~"
Ta lau nước mắt, đưa cỏ đến miệng Ngưu Lang: "Huhu, vẫn là ngươi tốt, ngươi không phải là một tên súc sinh."
Ngưu Lang cảm thấy mình được khen, nhai cỏ cũng không quên khụt khịt mũi với ta.
"Đều là lỗi của ta, chuyện chỉ là dục vọng xác thịt mà thôi, lại cố chấp đặt cả tấm lòng." Ta tiếp tục lẩm bẩm: " Nhưng hắn quá mạnh mẽ, huhuhu!"
Con người hắn cũng tốt, sẽ không còn ai nói ra những lời như "góa phụ thì đã sao" nữa.
Cuối cùng đợi Ngưu Lang ăn xong cỏ, ta lại khóc thêm một lúc nữa mới về phòng ngủ.