ĐỒ TỂ VÀ GOÁ PHỤ

CHƯƠNG 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Kỳ thực việc Lưu Tam Cân không cưới ta cũng nằm trong dự liệu của ta, vốn dĩ là ta thừa cơ làm càn, nhân lúc trống vắng mà muốn cùng hắn ân ái.

Nhưng ta chính là rất đau lòng, đau lòng đến nỗi mấy ngày liền không ghé qua nhà hắn.

Thế nhưng không đến nhà hắn cũng rất đau lòng, không biết hắn đã ăn chưa, ngủ chưa, vết thương đã lành chưa.

"Ngươi lại bảo ta trèo tường sao?" Ta kinh ngạc nhìn Ngưu Lang: "Chuyện này không tốt đâu!"

Ngưu Lang nhai nhai bãi cỏ trong miệng, nhìn ta.

Ta nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt nó.

"Được rồi, được rồi, nể tình hai ngươi đều họ Lưu, ta sẽ nghe lời ngươi một lần nữa." Ta ném cỏ trong tay xuống chân nó, phủi phủi vụn cỏ trên tay rồi quay người rời đi.

Ngưu Lang bên cạnh ta phấn khích khụt khịt mũi.

Đúng là con trâu tốt của ta!

Khi ta vừa trèo qua tường, nhìn thấy nữ nhân đối diện Lưu Tam Cân, ta liền muốn quay lại đánh Ngưu Lang một trận.

Nữ nhân kia mặc một thân y phục đen, dáng người cực kỳ quyến rũ.

Không phải người trong thôn Bạch Vân.

Vốn đang nói chuyện, nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn ta.

Cùng với ánh mắt của nàng ta bay tới, còn có một cây phi tiêu.

Thấy phi tiêu càng ngày càng gần, đôi chân ta lại chẳng thể nhúc nhích chút nào.

Đột nhiên Lưu Tam Cân ném ra một thứ gì đó, lập tức đánh rơi cây phi tiêu ngay trước mắt ta.

Trước khi ta mềm nhũn chân mà ngã xuống, ta nghe thấy giọng hắn trong trẻo lạnh lùng nói: "Là người của ta."

--- Chương 16 ---

Lưu Tam Cân đã lỡ lời, đáng lẽ phải là người cùng hắn ân ái mới phải.

Ta nghĩ thầm, sở dĩ hắn không nói như vậy, có lẽ là không muốn để nữ nhân trước mặt biết mối quan hệ của chúng ta.

Nữ nhân kia lông mày rậm, môi đỏ tươi, hoàn toàn khác biệt với ta.

Thì ra Lưu Tam Cân thích loại người như vậy.

"Cô đến làm gì?" Lưu Tam Cân bước đến trước mặt ta, khẽ nhíu mày.

Hắn đã lâu rồi không làm cái vẻ mặt đó với ta.

Tất cả đều là vì nữ nhân trước mắt này.

Nhất thời ta liền cảm thấy mình giống như một kẻ thứ ba xen vào chuyện của người khác.

"Ta đi nhầm đường rồi." Ta từ dưới đất bò dậy, gượng cười đáp.

Khóe mắt Lưu Tam Cân giật giật, hắn nhìn bức tường phía sau ta.

Hình như đúng là không giống cái vẻ sẽ đi nhầm đường chút nào ha.

Ta toe toét cười: "Mộng du... là mộng du... hai người cứ tiếp tục..."

Sau đó ta quay người muốn trèo ra khỏi tường lần nữa, nhưng loay hoay một hồi vẫn không trèo lên được.

Lưu Tam Cân phía sau ta thở dài một tiếng, khẽ gọi ta: "Bạch Hoa Nhi."

Hắn chưa từng gọi tên ta, đây là lần đầu tiên, lại đúng lúc ta thảm hại không chịu nổi thế này.

Ta hít sâu một hơi, cười quay đầu nhìn hắn: "Tường cao quá, ta vẫn nên đi cửa chính thì hơn."

Nói rồi không đợi Lưu Tam Cân nói thêm, ta liền từ cửa chính chạy ra ngoài.

Một mạch chạy về đến nhà.

Đúng vậy.

Ta lại ở chuồng bò khóc suốt một đêm.

"Ngươi cũng là một tên súc sinh." Ta lau nước mắt trên mặt, khóc nức nở với Ngưu Lang: "Nếu không phải ngươi, ta cũng sẽ không ra cái bộ dạng xấu hổ này!"

Ngưu Lang chớp chớp mắt.

Ta thấy nó như vậy, khóc càng to hơn.

"Hắn có nữ nhân khác rồi." Ta vừa nói vừa khóc, càng khóc càng nói: "Hắn đúng là một tên bạc tình vô liêm sỉ, huhuhu."

Ta khóc bao lâu thì quên mất rồi.

Ngưu Lang chắc cũng không nhớ.

Bởi vì cuối cùng nó ngủ, ta cũng ngủ.

Khi ta tỉnh dậy trong chuồng bò thì đau lưng nhức mỏi, Ngưu Lang đã ở một bên ăn cỏ rồi.

"Thật là khó cho ngươi, ngày nào cũng ngủ ở đây." Ta xoa xoa eo, quyết định lại lên giường khóc thêm một lúc nữa.

--- Chương 17 ---

Ta ở nhà ủ rũ không phấn chấn suốt mấy ngày.

Mỗi ngày đều đầu bù tóc rối, mặt mũi lấm lem, đến cả Ngưu Lang mỗi lần thấy ta đi cho nó ăn cỏ cũng giật mình.

Đó là bởi vì ta thật sự không ngờ Lưu Tam Cân lại đến nhà ta.

Theo tình tiết phát triển, đáng lẽ nữ nhân kia đêm đêm đều phải lên giường hắn, nói với hắn: "Vẫn là kỹ năng của chàng tốt nhất."

Hắn đâu còn rảnh rỗi mà bận tâm đến tiểu góa phụ như ta.

Ngày hôm đó, ta vừa cho Ngưu Lang ăn xong, liền từ dưới gốc cây đào ra một chút rượu, chuẩn bị mượn rượu giải sầu. Bàn tay còn dính bùn đất vừa đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy người đang ngồi trên giường.

Chai rượu đang ôm trong tay rơi cũng không được, không rơi cũng không xong.

Lưu Tam Cân nhìn mái tóc rối bù của ta, rồi lại nhìn bình rượu trong lòng ta.

"Ngươi đừng nhìn!" Ta phản ứng lại, kêu lên một tiếng, vội vàng ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Cái bộ dạng này của ta, ngay cả Ngưu Lang còn không kìm được mà ghét bỏ, huống hồ chi là Lưu Tam Cân.

Ta nhẹ nhàng đặt bình rượu ngoài cửa, vội vàng chạy đến bên giếng nước trong sân đơn giản rửa mặt chải đầu một phen.

Rõ ràng trong lòng ta có chút oán trách hắn, nhưng lúc này lại sợ ta chậm chạp hắn sẽ bỏ đi.

ĐỒ TỂ VÀ GOÁ PHỤ

CHƯƠNG 7