May mắn thay, khi ta quay trở lại thì hắn vẫn còn ngồi trên giường.
Ta ôm bình rượu bước vào, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Ngươi đến làm gì?"
Lưu Tam Cân ngồi trên giường, đôi mắt hắn đen thâm thẳm: "Ta đến để trả ta hai tháng lẻ mười ngày đó."
Theo lẽ thường, nghe câu này ta hẳn phải rất vui mừng, rồi lập tức nhào vào lòng hắn, cùng hắn cùng nhau mây mưa.
Nhưng ta thì không.
Ta đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Hắn vội vã đến để trả ta hai tháng lẻ mười ngày đó, chắc chắn là muốn sớm cắt đứt quan hệ với ta, rồi cùng nữ nhân kia đôi lứa xứng đôi.
Nghĩ đến đây, ta vậy mà chua xót đến chảy nước mắt.
Lưu Tam Cân đưa tay kéo ta vào lòng hắn, nâng tay lau nước mắt trên mặt ta: "Nàng khóc gì?"
Giọng hắn có chút trầm.
Ta quay mặt đi: "Rượu này cay quá, cay mắt."
Lưu Tam Cân rút bình rượu trong lòng ta ra, đặt lên chiếc bàn thấp bên cạnh.
Ta lại đưa tay lấy lại ôm vào lòng.
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, hắn mới thở dài một tiếng: "Đừng làm loạn nữa."
--- Chương 18 ---
Ta quả thật không làm loạn nữa, bởi vì không có chuyện gì mà tám múi bụng không giải quyết được.
Tám múi bụng của Lưu Tam Cân đúng là thần khí chữa lành.
Thế nhưng nghĩ đến nữ nhân kia, ta vẫn không vui nổi.
"Chàng cũng đối xử với nàng ta như vậy sao?" Ta giơ tay vòng qua cổ hắn, giọng điệu mang theo vẻ chua xót không nói nên lời.
Lưu Tam Cân nhìn ta: "Nàng ta?"
Hắn còn giả ngây với ta ở đây.
Hoặc cũng có thể hắn thực sự có rất nhiều nữ nhân, hắn không biết ta đang chỉ ai.
Dù sao thì ngoài việc biết hắn có tám múi bụng, những thứ khác ta gần như chẳng biết gì cả.
"Cái nữ nhân mặc y phục đen đó." Ta thiện ý nhắc nhở một chút.
Một lúc sau, Lưu Tam Cân khẽ bật cười.
"Nàng ghen bừa cái gì?" Giọng hắn trầm thấp, mang theo t.ì.n.h d.ụ.c vô hạn.
Đúng vậy, ta chỉ là một góa phụ bị người đời bàn tán, quả thật không nên ghen bừa.
Ta từ chưa từng nghĩ, có một ngày ở bên hắn lại là một chuyện khiến ta tủi thân đến muốn khóc như vậy.
Quan trọng nhất là, đương sự lại không nghĩ như thế.
Đương sự nằm bên cạnh ta: "Hai ngày nữa ta còn phải ra ngoài một chuyến."
Hắn nói câu này, cứ như thể phu quân đang báo cáo hành trình cho thê tử vậy.
Ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cười che mắt ta lại: "Theo lệ thường, thiếu một ngày đền mười ngày."
Nếu là bình thường, hắn chủ động như vậy ta nhất định sẽ mừng đến chết, nhưng hôm nay ta cứ cảm thấy hắn có điều không đúng.
Hắn chắc chắn là muốn đi tìm tình nhân của hắn.
Thế nhưng ta lại chẳng có thân phận gì để chất vấn hắn.
Bởi vì ta cũng chỉ là một tình nhân của hắn, hơn nữa lại còn là một góa phụ.
Thế là ta hung dữ nói: "Tăng giá rồi, thiếu một ngày đền một tháng."
Vốn dĩ ta đã nghĩ hắn sẽ mắng ta là đồ tâm địa đen tối, nhưng lại nghe thấy tiếng hắn đầy ý cười truyền đến bên tai: “Được.”
Kể từ khi người phụ nữ kia xuất hiện, hắn hình như cười nhiều hơn.
--- Chương 19 ---
Ngưu Lang gần đây dường như có điểm khác thường.
Nó bắt đầu chán ăn, thường xuyên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Ta đưa cỏ bò đến tận miệng, nó vẫn ủ rũ không muốn ăn.
Cho đến khi ta nhìn thấy Vương đại thẩm hàng xóm dắt con trâu cái nhỏ mới mua đi ngang qua cửa nhà ta, đôi mắt Ngưu Lang không hề chớp lấy một cái.
“Quả nhiên, các ngươi đều là một lũ như nhau!” Ta hung hăng ném cỏ bò xuống đất.
Lưu Tam Cân có nữ nhân khác thì thôi đi, Ngưu Lang cái đồ chó này vậy mà cũng có trâu cái khác rồi!
“Uổng cho ta ngày nào cũng cho ngươi ăn ngon uống đã.” Ta nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi vậy mà lúc ta thất tình, chỉ nghĩ đến con trâu cái nhỏ của mình!”
Ngưu Lang chớp chớp mắt với ta.
Ta càng nghĩ càng tức.
Không thể hỏi Lưu Tam Cân, nhưng Ngưu Lang thì ta vẫn có thể hỏi.
“Nói đi, chọn nó hay chọn ta.”
“Moo~” Ngưu Lang hừ mũi một tiếng về phía ta.
Quả nhiên vẫn là chọn ta.
Ta hài lòng gật đầu, vỗ vỗ đầu nó: “Ngoan thật, không hổ là huynh đệ từng sống c.h.ế.t có nhau với ta, khác hẳn với mấy tên nam nhân chó má kia.”
Ngưu Lang vừa “Moo” một tiếng, ta đã cảm thấy sau lưng lạnh toát.
“Nam nhân chó má nào?” Giọng Lưu Tam Cân vang lên sau lưng ta.
Ta nhìn Ngưu Lang đang im lặng như gà, rồi mới quay đầu nhìn Lưu Tam Cân sau lưng.
Hắn mặc một thân y phục đen bó sát, vóc dáng càng được tôn lên khiến người ta phải mơ màng.
Sắc dục dẫn đầu, ta cười hì hì: “Ta nói vừa rồi ngoài cửa có một nam nhân dắt một con chó.”
Ta nhìn bộ trang phục này của hắn, nuốt nước bọt: “Chàng phải đi rồi sao?”
“Ừm.” Hắn nhìn ta, “Đến nói với nàng một tiếng.”
Ta đi đến kéo vạt áo hắn: “Vậy vào trong nhà nói.”