Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 103-105

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Lục Ngạn giữ tay cô, kéo cô vào lòng rồi dùng sức ôm thật chặt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện rõ sự không cam lòng, chỉ là Tuyết Nhi không nhìn thấy.

Mùi hương quen thuộc len lỏi vào mũi, cô tựa đầu vào n.g.ự.c anh, nghe tiếng tim đập loạn vì mình, có chút buồn cười hỏi:

“Chú không muốn em đến nhà Chương Nhiên, vậy muốn em đi cùng chú Đông à?”

Bàn tay đang ôm eo cô bất giác siết chặt:

“ Tôi tốt với em như thế, tìm khắp thế gian không có người thứ hai đâu. Lẽ ra em phải chọn tôi chứ?”

Người đàn ông giở thói trẻ con, dụi đầu vào vai cô.

Tuyết Nhi nhếch môi:

“Em không giận chú là may rồi, bây giờ còn trả giá với em sao?”

“Không phải …”

Tuyết Nhi đẩy anh ra, nói:

“Khi nào chú Đông tỉnh dậy thì báo cho em biết nhé, em phải đi soạn đồ đã, lát nữa Chương Nhiên sẽ đến đón em.”

“Em đi ngay hôm nay?”

Lục Ngạn một lần nữa trở tay không kịp trước quyết định vội vàng của Tuyết Nhi.

“Nói thật với chú nhé.” Tuyết Nhi đứng lên, khoanh hai tay trước n.g.ự.c rồi dõng dạc tuyên bố: “Em vẫn còn dỗi lắm, vì chú đã nói dối em ấy. Nên tạm thời em không muốn nhìn thấy chú, nói chuyện với chú chút nào hết, em đi với Chương Nhiên đây!”

Bé con không cho anh bất kỳ cơ hội nào để ngăn cản, nói xong liền xoay người đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Lục Ngạn đuổi theo ra đến hành lang thì bị ánh mắt hung dữ của cô liếc một cái:

“Chú Ngạn, vừa rồi em nói chuyện với chú rất nhẹ nhàng nhưng không đồng nghĩa với chuyện em hết giận đâu.”

“...”

Con gái thật sự là sinh vật khó hiểu nhất trên thế gian này. Lục Ngạn đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng dáng của cô dần khuất sau ngã quẹo.

Thôi vậy, ít nhất cô không còn nói ghét anh nữa, cũng đã cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.

Lục Ngạn tìm được phương hướng rồi, Hồ Đông chính là chỗ đột phá. Chỉ cần anh vứt bỏ liêm sỉ đi làm hòa với chó Đông thì Tuyết Nhi sẽ không giận anh nữa đúng không? Anh có thể tiếp tục cùng cô hẹn hò vui vẻ, suy tính cho tương lai!

Anh thật sự rất ghét chó Đông, nhưng mà vì hạnh phúc của mình, anh nghĩ… anh phải chủ động một chút.

Trưa hôm đó, Tuyết Nhi kéo theo một cái vali nhỏ ra ngoài.

Cô vẫy tay với anh rồi vui vẻ trèo lên xe của Chương Nhiên và rời đi, không ngoảnh đầu lại.

Đinh Mục đứng kế bên quan tâm hỏi:

“Lão đại, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngoại trừ người trong cuộc, những người khác ở Lục gia không ai biết nguyên nhân mà họ cãi nhau. Lúc đó nhìn mặt Lục Ngạn như chuẩn bị bùng nổ bất kỳ lúc nào, thần sắc ảm đạm, đáy mắt sắc lạnh, Đinh Mục không dám bép xép. Mãi cho đến bây giờ, thấy trạng thái của anh tốt hơn rồi hắn mới dò hỏi.

Mấy ngày liên tục bị stress đến mất ăn mất ngủ, Lục Ngạn có hơi xuống sắc một chút, anh đưa tay về phía Đinh Mục, nói:

“Thuốc.”

“Không phải anh đang cai thuốc à?”

“Stress quá rồi, làm một điếu.”

“Được.”

Đinh Mục vội vàng rút túi lấy hộp thuốc của mình, kẹp một điếu vào tay Lục Ngạn rồi giúp anh đốt lửa.

Người đàn ông đứng trước cổng lớn hút mấy hơi liền, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút, anh nói đôi ba câu, giải thích với Đinh Mục về chuyện anh và Tuyết Nhi giận nhau.

Đinh Mục cắn nắm đấm, hồi hộp theo từng câu kể của anh, cuối cùng hắn hỏi:

“Lão đại, anh định vì yêu mà vứt bỏ nguyên tắc của bản thân à?”

Lục Ngạn từng thề không đội trời chung với Hồ Đông, bây giờ yêu phải cháu gái của Hồ Đông… Đây là ông trời đang chơi anh sao?

Anh cắn điếu thuốc, bất lực nói:

“Không thì thế nào? Để bảo bối của tôi chạy mất à?”

“Vậy…”

Đinh Mục gãi đầu:

“Nếu tương lai kết hôn với Tuyết Nhi, lão đại sẽ gọi chó Đông là chú Đông nhỉ?”

“...”

Không.

Ở trước mặt Tuyết Nhi anh sẽ cố nhịn để gọi “chú”.

Nhưng không có cô thì cứ gọi chó Đông như bình thường.

Mà về sau cưới được vợ rồi, anh tuyệt đối sẽ không gặp Hồ Đông nữa đâu.

Lục Ngạn hút hai điếu thuốc mới thấy thoải mái hơn chút, anh vứt tàn thuốc xuống dưới chân, giày da giẫm nhẹ, đợi cho đốm lửa lập lòe tắt hẳn mới quay sang nhìn Đinh Mục mà dặn dò:

“Khi nào Hồ Đông tỉnh thì báo cho tôi biết.”

“Vâng, có cần tôi chuẩn bị quà xin lỗi cho Hồ Đông không? Dù sao thì người của chúng ta cũng ra tay khá nặng.”

“Ừ, chuẩn bị nhiều thuốc bổ vào.”

Thật ra trong lòng Lục Ngạn vẫn chưa hình dung được cảnh anh và Hồ Đông hòa hợp là nTuyết Nhi. Bình thường gặp nhau không chơi nhau vài cú liền không chịu được.

Nhớ có lần Hồ Đông tổ chức từ thiện, anh cố tình bơm một số tiền lớn hơn để lấy vị trí đứng đầu, làm cho Hồ Đông phát biểu phải cảm ơn anh mấy lần. Vừa làm việc tốt, vừa được nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của hắn thật thích biết bao.

Về sau anh tham gia đấu thầu vài dự án, cũng không biết số trời đã định hay Hồ Đông cố tình mà giật của anh đến hai phần ba số hợp đồng.

Những chuyện lặt vặt này anh đều có thể không tính sổ, nhưng Hồ Đông làm tổn thương Tuyết Nhi xong lại muốn mang cô đi thì cho dù sứt đầu mẻ trán, anh cũng quyết chơi tới cùng.

Tuyết Nhi đến nhà Chương Nhiên xong liền lăn ra ngủ một giấc vô cùng thoải mái.

Cô trút được hết tất cả mọi gánh nặng trên vai, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.

Chương Nhiên là một cô gái phóng khoáng, phòng gọn gàng sạch sẽ, không có mấy thứ màu hồng hồng đáng yêu ngọt ngào như Tuyết Nhi.

Lúc ở nhà, Chương Nhiên mặc váy ngủ hai dây ôm lấy đường cong thân thể quyến rũ, mái tóc dài thẳng xõa tung ra, rõ ràng biểu cảm lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt nhưng lại có nét quyến rũ khó tả.

Tuyết Nhi nằm nghiêng nhìn cô nàng đi qua đi lại dọn dẹp, không khỏi cảm thán.

Sau đó, điện thoại Chương Nhiên để trên giường bỗng rung lên, trên màn hình hiển thị một cái tên làm Tuyết Nhi phải chú ý.

Bạch Tri Thanh.

Tuyết Nhi có ấn tượng khá tốt với người đàn ông này, hắn là một người bạn thân của chú Ngạn, hình như đeo kính gọng vàng, dáng vẻ nho nhã mà dịu dàng.

“Gì đây? Chương Nhiên?” Tuyết Nhi cười hì hì cầm điện thoại đưa cho bạn mình: “Sao cậu lại có số của Bạch Tri Thanh?”

“Bám dai như đĩa vậy.” Chương Nhiên chau mày, đưa tay tắt máy.

“A? Sao thế? Có chuyện gì mà giấu tớ?”

“Cũng không phải chuyện gì to tát, năm ngoái trong tiệc sinh nhật của cậu tớ từng gặp ông chú này một lần.”

“Chỉ vậy thôi?” Tuyết Nhi không tin, chống cằm nhìn bạn tốt.

Mặt Chương Nhiên hơi đỏ lên, cuối cùng bị ánh mắt tinh tường của Tuyết Nhi làm cho chột dạ.

“Cái gì tớ cũng kể cho cậu nghe mà…” Tuyết Nhi chớp chớp mắt nhìn cô nàng.

Chương Nhiên hắng giọng:

“Ông chú này đang theo đuổi tớ.”

“Đấy! Biết ngay! Trời ạ, chuyện quan trọng vậy mà cậu không nói!”

“Mới gần đây thôi… Nhưng mà không có kết quả đâu.”

“Sao vậy?”

Chương Nhiên mỉm cười:

“Già quá, 35 tuổi rồi thì còn làm ăn gì được?”

“Cậu nói chuyện nể nang chút được không? Bạn trai tớ cũng 35 mà…” Tuyết Nhi cũng không kìm được mà bật cười: “Dù 35 nhưng nhìn trẻ hơn tuổi, còn rất ôn hòa nữa.”

“Không biết nữa, tớ cảm thấy tuổi tác chênh lệch quá nên không có hứng thú lắm.”

Hai cô gái ngồi lại nói chuyện với nhau, bàn tới hai ông chú thì hăng say quên cả thời gian.

Tuyết Nhi cảm thấy yêu người hơn tuổi không có gì xấu hết, ngược lại bọn họ trưởng thành chín chắn, rất đáng để dựa dẫm.

Chương Nhiên thì chưa muốn yêu, cách một đoạn thời gian Bạch Tri Thanh sẽ gọi điện thoại đến hỏi thăm một lần, cô lười bắt máy nhưng ông chú già vẫn kiên nhẫn lắm.

“Nửa năm rồi hai người mới chạm mặt bốn lần? Gì vậy?” Tuyết Nhi không tin nổi: “Rung cảm bắt đầu từ những tiếp xúc gần, cậu cứ thử gặp đi, biết đâu lại tìm được chân ái?”

“Thuận theo tự nhiên đi.”

Chương Nhiên không muốn nói tới người đàn ông kia quá nhiều, liền tìm chủ đề khác để bàn luận.

Mấy ngày sống ở nhà Chương Nhiên, Lục Ngạn không đến làm phiền cô, cũng không chủ động gọi điện thoại vì sợ cô khó chịu.

Nhưng cứ đúng 10h sáng mỗi ngày, hai người sẽ không hẹn mà gặp ở bệnh viện.

Ngày thứ ba rời khỏi Lục gia, rốt cuộc Tuyết Nhi đã nhận được tin tốt từ Lục Ngạn.

“Hồ Đông tỉnh rồi, em tan học thì nhớ ghé qua bệnh viện thăm hắn.”

“Thật sao?” Tuyết Nhi mừng rỡ, cô nói: “Bây giờ em lập tức qua đó.”

“ Tôi nhớ hôm nay em còn một tiết buổi chiều…”

“Không sao, em cúp học! Chú Đông quan trọng hơn!”

“...”

Không khó để nghe ra giọng cô có bao nhiêu vui sướng.

Lục Ngạn ghen tỵ nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ khẽ ừm một tiếng.

Anh tắt điện thoại, tiến vào trong phòng.

Nhìn thấy khuôn mặt anh, biểu cảm của Hồ Đông lập tức thay đổi, trở nên âm trầm đáng sợ.

“Lục Ngạn, mày hèn hạ vừa thôi!”

“Hèn hạ?”

“Tuyết Nhi đâu?” Hồ Đông vẫn chưa ngồi thẳng người dậy được, hắn đè một bên ngực, thở từng hơi nặng nhọc.

Lục Ngạn cầm lấy giỏ hoa tươi từ tay Đinh Mục rồi mang đến tủ cạnh giường đặt xuống, làm Hồ Đông chau mày:

“Cái gì đây?”

“Quà xin lỗi.” Lục Ngạn nhàn nhạt đáp.

“Lục Ngạn, mày mất trí rồi à?”

Hồ Đông không hiểu tên này nghĩ gì, quà xin lỗi ư? Xin lỗi vì để thuộc hạ đánh hắn nhập viện?

“Hồ Đông, mày có biết thời gian qua Tuyết Nhi đau lòng tới cỡ nào không?”

“Không phải đều tại mày lừa dối con bé sao?” Hồ Đông tái mặt, nghĩ đến khoảng thời gian này Tuyết Nhi ở cùng Lục Ngạn, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mày… đừng nói với tao mày đã …”

Ý tứ trong lời nói của hắn, Lục Ngạn hiểu.

“Cô nam quả nữ sống chung với nhau hai năm, mày nói xem?”

“Thằng chó!”

Hồ Đông vừa nghe đến đây liền mất khống chế, bất chấp xương sườn còn đang đau nhức, hắn lao tới, chụp lấy bình hoa đập về phía Lục Ngạn.

Lần này, Lục Ngạn có chuẩn bị nên nhanh chóng nghiêng sang bên cạnh.

Với thể trạng bất ổn của Hồ Đông bây giờ, di chuyển bình thường đã khó khăn rồi, nói gì đến việc tấn công người khác, động tác hết sức chậm.

Choang.

Bình hoa đập vào tường khiến những mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe ra xung quanh.

Hồ Đông gồng mình đứng đó, hai mắt đỏ ngầu, cơn đau dữ dội khiến cho hắn không thể nhúc nhích nổi. Phổi giống như bị đ.â.m rách, hơi thở đứt quãng và hỗn loạn.

Nghĩ đến việc Lục Ngạn vấy bẩn Tuyết Nhi, Hồ Đông quả thật muốn đ.â.m đối phương trăm ngàn nhát!

“Tao… sẽ g.i.ế.c mày! Thằng khốn!”

Lục Ngạn thở dài một hơi, vốn định giảng hòa nhưng cứ thấy mặt Hồ Đông là anh lại không kìm được muốn châm chọc vài câu. Như thế này, khi nào họ mới hòa hợp được?

“Khụ…” Hồ Đông ho khan một tiếng, tức giận nhìn Lục Ngạn: “Con bé mới bao nhiêu tuổi? Lục Ngạn, mày không bằng cầm thú!”

“Tao dám làm dám nhận, dám đối diện với tình cảm của mình, còn mày thì sao?”

Lục Ngạn khinh thường cái dáng vẻ đau lòng muốn c.h.ế.t mà Hồ Đông đang bày ra trước mắt anh:

“Hồ Đông, bản thân mày khiến Tuyết Nhi chịu tổn thương, chẳng lẽ mày quên rồi à?”

Câu hỏi của anh khiến Hồ Đông c.h.ế.t cứng tại chỗ.

Phải rồi, bởi vì quá phẫn nộ nên Hồ Đông gần như quên mất nguyên nhân khiến Tuyết Nhi bỏ nhà đi là hắn. Hắn và Lục Ngạn, đều là những kẻ khốn nạn…

“Tao thừa nhận khi đó tao sai, nhưng tao không xuống tay với một đứa trẻ. Lục Ngạn, mày không thấy bản thân ghê tởm sao?”

“Tại sao lại ghê tởm?” Lục Ngạn bình tĩnh đối diện với Hồ Đông: “Cho đến thời điểm này, ngoại trừ việc không nói cho Tuyết Nhi biết tao với mày là kẻ thù ra, tao chưa từng làm gì có lỗi với con bé cả. Tình yêu không phân biệt tuổi tác, huống chi lúc đó, Tuyết Nhi đã 19 tuổi rồi.”

“19 tuổi thì mày được phép chạm vào con bé sao? Mày muốn trả thù tao nên cố tình làm vậy phải không?”

Hai mắt Hồ Đông toàn là tơ máu, nếu không phải bây giờ đang bị thương nặng, hắn sẽ xông lên, liều c.h.ế.t với Lục Ngạn.

Tuyết Nhi bé bỏng của hắn ngây thơ hồn nhiên như vậy, lại bị một tên đàn ông trưởng thành dụ dỗ quyến rũ! Khốn kiếp! Hắn hối hận tới chết, hối hận tại sao khi đó không đi tìm con bé sớm hơn!

Đang lúc hai người căng thẳng với nhau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã, Tuyết Nhi đẩy cửa xông vào trong.

“Chú Đông!”

Cô kêu lên, sau đó ngẩn người nhìn những mảnh sứ vỡ toang dưới chân Hồ Đông và khuôn mặt tái mét của hắn.

Ba bước cũng thành hai bước, cô xông về phía Hồ Đông:

“Chú có sao không?”

Được nửa đường, eo bị Lục Ngạn bắt lấy.

“Cẩn thận dưới chân, em chờ một lát, tôi gọi người đến dọn dẹp đã.”

Tuyết Nhi nắm lấy bắp tay Lục Ngạn, hối thúc:

“Không sao, em có mang giày mà! Chú mau gọi bác sĩ đi!”

Nhìn gương mặt không còn chút m.á.u của Hồ Đông, cô cứ nghĩ là hắn đang bị đau, đâu biết rằng mọi cơ sự đều do Lục Ngạn khiêu khích mà ra.

Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 103-105

Chương trước
Chương sau