Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 101-102

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Những lời Lục Ngạn nói văng vẳng bên tai Tuyết Nhi, trong giây khắc đó, cô nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập khổ sở của người đàn ông.

Anh bất lực, mệt mỏi, lại có chút đáng thương.

“ Tôi sẽ cố hết sức để chạy chữa cho Hồ Đông, em có thể yên tâm.”

Tuyết Nhi không nói được gì, bởi vì cô không nỡ.

Không nỡ làm chú Ngạn tổn thương, nhưng cũng không nỡ khiến chú Đông phiền lòng vì mình. Ban đầu cô cho rằng hai người họ là bạn tốt nên mới tiến xa đến mức này với chú Ngạn, bây giờ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, phải lựa chọn giữa tình yêu và tình thân …

Cô chỉ là một đứa trẻ bị kẹp giữa hai ông chú trưởng thành, mọi áp lực bỗng nhiên rơi lên vai cô như vậy, cô không biết phải làm thế nào mới đúng.

Lục Ngạn thấy cô im lặng cúi đầu thì đưa tay ra, một lần nữa vuốt ve tóc cô:

“ Tôi hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định, Tuyết Nhi, tôi … sẽ tôn trọng ý kiến của em.”

Sự đối lập giữa trạng thái điên cuồng khi cưỡng hôn cô và sự dịu dàng này quả thật quá lớn. Cô có ảo giác người vừa nãy và bây giờ không phải cùng một chú Ngạn.

“Nếu em nói muốn đi cùng chú Đông thì sao?”

Cô nhìn vào đôi mắt phượng hơi cong của anh, nhìn thấy hình bóng mình trong con ngươi đen thẳm.

Lục Ngạn thở dài một hơi:

“Nếu đó là điều em thật sự muốn, tôi sẽ để em đi.”

Hai năm này sống cùng nhau, anh cũng tương đối hiểu tính khí của Tuyết Nhi. Cô bướng bỉnh nhưng không phải người không nói lý. Vừa rồi anh giải thích nhiều như vậy, chắc cô đã nguôi giận phần nào.

Lục Ngạn quả thật đoán đúng rồi.

Tuyết Nhi trầm tư hồi lâu mới nhận ra cô có chút nóng nảy, lẽ ra nên bình tĩnh hơn, vậy mới có thể phân tích và giải quyết vấn đề. Mà không trách được, ai bảo chú Ngạn lừa cô chứ… Bị người yêu lừa, là ai cũng giận thôi.

Lục Ngạn đưa Tuyết Nhi về nhà, trong quá trình này không ai nói với nhau câu gì, không khí vô cùng ngột ngạt.

Bởi vì khóc quá nhiều, mắt Tuyết Nhi hơi đau nhức, cô về phòng liền thả mình lên giường, khép hờ mắt.

Mệt mỏi quá. Cho dù cô lựa chọn thế nào cũng không tránh được sẽ tổn thương một trong hai người …

Chú Đông bị thương nặng như vậy thì sao tha thứ cho chú Ngạn được đây? Gãy hai cái xương sườn, chấn thương khắp nơi…

Tuyết Nhi rất lo lắng cho Hồ Đông, hắn là người nuôi dạy cô lớn khôn, cho cô những thứ mà người bình thường không thể có được. Tuy về sau vì chuyện của Na Na nên hai người có mâu thuẫn nhưng không thể phủ nhận công lao gần chục năm qua của chú Đông.

Không có Hồ Đông, cũng sẽ không có Tuyết Nhi của ngày hôm nay.

“Aaaaa!” Tuyết Nhi lăn qua lộn lại trên giường, đầu đau muốn chết. Cô không biết phải làm gì nữa!

Cô gọi điện thoại cho Chương Nhiên để tâm sự, lúc biết sự thật, cô nàng kinh ngạc hỏi:

“Vậy hóa ra hai người đàn ông cậu yêu có thù với nhau à? Sao mà drama vậy?”

“Tớ phải làm sao đây?”

“Chọn ai cũng không được, dứt khoát không chọn còn hơn!”

“Hả?”

“Thì giờ cậu trưởng thành rồi mà, có thể tự lo cho bản thân được, cần gì về với Hồ Đông hay ở với Lục Ngạn chứ? Cứ vui vẻ là chính mình, chuyện của người lớn thì để người lớn xử lý thôi.”

“...”

Những lời này giống như tiếng chuông chùa thanh thúy, đánh thức Tuyết Nhi từ vũng lầy tuyệt vọng…

Ngày hôm sau, Tuyết Nhi chủ động đi tìm Lục Ngạn.

Lúc này người đàn ông vừa mới tỉnh giấc chưa lâu, trên người còn mặc nguyên bộ đồ ngủ, tóc tai hơi bù xù một chút. Anh nghe tiếng chuông nên dụi mắt mở cửa ra, kết quả thấy Tuyết Nhi đang đứng trước phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Ngạn căng thẳng, con sâu ngủ đang đeo bám hắn cứ thế biến mất tăm.

“Em muốn nói chuyện với chú.”

“Bây giờ sao?”

“Vâng.”

Lục Ngạn đẩy cửa để cô vào trong, hai người ngồi xuống sofa nhỏ, mặt đối mặt với nhau.

Bàn tay nhỏ nắm lấy ống quần bằng vải, siết thật chặt, cô nói:

“Chú, em đã suy nghĩ gần như cả đêm qua.”

“Ừ…”

Hiếm khi Lục Ngạn cảm thấy hồi hộp và lép vế trước người khác, đứng trước mặt đối tác anh vẫn giữ được bình tĩnh, vậy mà hôm nay lại có chút run. Trường hợp đặc biệt, tim anh đập nhanh tới mức anh không giữ được bình tĩnh và kiên nhẫn.

Anh sợ Tuyết Nhi sẽ nói ra lời anh không muốn nghe, vội vàng chặn trước:

“Em muốn tôi làm thế nào mới tha thứ cho tôi?”

“Em xin lỗi.”

Ba chữ này vừa thoát ra khỏi miệng, Lục Ngạn liền giật mình. Tuyết Nhi nói xin lỗi? Mặt anh âm trầm, bởi vì đây không phải là một dấu hiệu tốt. Anh cứ nghĩ cô xin lỗi vì không chọn anh:

“Tuyết Nhi, tôi …”

“Chú không cần giải thích thêm đâu.”

Cô mỉm cười:

“Em sẽ dọn ra khỏi đây.”

Lục Ngạn siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, cổ họng khô khốc, anh muốn nói cô đừng đi, anh muốn mở miệng nhận sai nhưng tất cả những nỗ lực đều sẽ vô nghĩa nếu Tuyết Nhi đã quyết định. Bé con của anh ngoan ngoãn đáng yêu, luôn lo lắng quan tâm cảm xúc của anh … cũng có lúc tuyệt tình như vậy.

Là vì anh không đủ tốt, hay vì lời nói dối năm đó để lại bóng ma trong lòng cô?

Lông mi thật dài run lên, Lục Ngạn không nói gì.

Anh biết cứ tiếp tục cưỡng ép bé con thì sẽ chẳng có kết quả tốt, không chỉ khiến hai người mệt mỏi, còn làm cho người anh yêu hận anh. Cho nên anh mới để cô làm theo ý mình, nhưng, khi cô đưa ra quyết định, sao tim anh lại đau thế này?

Lần đầu tiên anh yêu một người, muốn dùng cả đời này chăm sóc cho người đó.

Lần đầu tiên anh nghĩ đến chuyện lấy vợ sinh con, xây dựng gia đình nhỏ hạnh phúc.

Lần đầu tiên anh có ý định rửa tay gác s.ú.n.g làm người bình thường.

Tất cả chỉ vì Tuyết Nhi.

Nhưng cô nói, cô muốn đi.

Tuyết Nhi cong môi cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Ngạn:

“Em không muốn giam giữ chính mình ở một chỗ cố định.”

“Em… cuối cùng vẫn chọn Hồ Đông sao?”

Đêm qua cô suy nghĩ rất nhiều, Chương Nhiên đã giúp cô tìm được hướng đi ổn nhất, không cần phải áp lực bản thân quá.

“Chú.” Tuyết Nhi nắm lấy tay anh, nhìn thấy dáng vẻ đau lòng đến mức hốc mắt đỏ hoe của người đàn ông, cô không kìm được, nhỏ giọng giải thích: “Em không chọn ai cả. Chú hay chú Đông, em đều không chọn.”

Lục Ngạn siết lấy tay cô, trước mặt mọi người anh là ông trùm xã hội đen lạnh lùng tàn nhẫn, là vị giám đốc hung hãn không ai dám đắc tội, giờ phút này lại sắp khóc vì không giữ nổi người mình yêu.

Tuyết Nhi biết anh hiểu lầm ý mình, dở khóc dở cười xoa xoa mu bàn tay anh:

“Chú làm sao vậy? Em không ở lại Lục gia, cũng không định đi cùng chú Đông, chỉ là muốn được nghỉ ngơi thoải mái một thời gian thôi, có lẽ em sẽ đến nhà Chương Nhiên ở tạm.”

Lông mày rậm hơi chau lại, anh hỏi:

“Tại sao không chọn tôi hay Hồ Đông mà lại là Chương Nhiên?”

“Em không liên quan đến ân oán giữa hai người mà.” Tuyết Nhi thở dài một hơi: “Chú và chú Đông đều tốt với em, hai người đã săn sóc em hết lòng, cho nên em không muốn làm tổn thương ai cả.”

Môi Lục Ngạn run lên:

“ Nhưng tôi là bạn trai của em, Tuyết Nhi, em rời khỏi đây khác gì muốn chia tay?”

“Chú già, chú suy nghĩ tích cực hơn một chút được không vậy?” Cô có chút tức giận nhéo tay anh: “Em không biết, dù sao em cũng cho chú và chú Đông thời gian rồi đó, hai người tự giải quyết thù hằn xong hãy đến tìm em.”

Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 101-102