Lục Ngạn không có kinh nghiệm trong việc dỗ dành trẻ con nhưng anh có đủ sự kiên nhẫn, bất kể Tuyết Nhi mắng anh, thờ ơ với anh thế nào, anh vẫn luôn giữ vẻ mặt dịu dàng của mình.
Điều duy nhất khiến Tuyết Nhi cảm thấy không chấp nhận được là… cô bị Lục Ngạn giam lỏng rồi.
Hai ngày liên tục ở trong phòng một mình, suy nghĩ về tất cả những gì đã qua, Tuyết Nhi không hạ hỏa, ngược lại còn thấy bức bối hơn.
Buổi tối Lục Ngạn trở về, nhìn thấy cô tuyệt thực thêm lần nữa, anh bất lực ngồi bên cạnh cô, hỏi:
“ Tôi phải làm gì em mới tha thứ cho tôi?”
“Chú Đông đâu rồi?” Tuyết Nhi rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí để hỏi vấn đề này.
Cô biết hai người họ là kẻ thù nên lúc cãi nhau, ở trước mặt Lục Ngạn, cô không dám nhắc đến chú Đông, sợ anh nổi giận rồi trút hết mọi sự bực tức lên đầu chú ấy. Mà bây giờ đã qua giai đoạn căng thẳng nhất, chuyện nên nói vẫn phải nói.
Nhưng đúng như cô nghĩ, vừa nhắc đến Hồ Đông, sắc mặt Lục Ngạn liền tối lại:
“Em hỏi làm gì?”
“Lục Ngạn, đó là chú của tôi.” Tuyết Nhi chau mày.
“ Nhưng em lại đem lòng yêu hắn.” Anh cười nhạt: “Bé con, tính chiếm hữu của tôi rất cao, thật sự cao lắm. Tôi keo kiệt, ích kỷ, không muốn em quan tâm tới người đàn ông khác, đặc biệt là người em từng yêu.”
Những lời này thành công chọc giận Tuyết Nhi lần nữa, cô đanh mặt nhìn anh:
“Chú Đông đã có Na Na rồi, tôi cũng không còn tình cảm với chú ấy từ lâu. Lục Ngạn, chú cảm thấy tự ti như vậy à? Lục Ngạn mà tôi biết, tự tin, phóng khoáng, không có hèn thế này.”
Lời cô nói, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo sự khinh thường.
Lục Ngạn chưa từng nhìn thấy cô nghiêm túc như thế, anh nhấp môi:
“ Tôi hèn sao?”
“Ngay cả việc đối đầu với tình địch cũng không dám, không hèn thì là gì? Tôi hỏi một lần nữa, chú Đông đâu rồi?”
Cô siết chặt nắm tay, không dám tưởng tượng đến cảnh Hồ Đông bị bắt nhốt, hành hạ… Những người này đều sống trong bóng tối, là xã hội đen khét tiếng, khi gặp kẻ thù chắc chắn không nể tình.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, người đàn ông khẽ thở dài.
Tuyết Nhi nói:
“ Tôi không muốn ăn cơm, chú kêu người mang đi đi. Dọa chích thuốc tôi cũng không sợ đâu.”
Ánh mắt và giọng nói của cô mang theo sự kiên định, dáng vẻ này, giống như thật sự không sợ gì cả.
Lục Ngạn im lặng chốc lát, cuối cùng chịu thua trước tính bướng bỉnh của Tuyết Nhi:
“Nếu em ăn cơm thì tôi sẽ đưa em đi gặp Hồ Đông.”
“Được.”
Tuyết Nhi gật đầu rồi vội vàng dồn hết thức ăn vào miệng, gấp gáp muốn đi gặp Hồ Đông.
Trái tim Lục Ngạn đau đớn, anh nhận ra người đàn ông kia vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Tuyết Nhi. Cho dù không phải tình yêu, anh cũng thấy ghen tỵ đến phát điên.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
Anh nói rồi cầm cốc nước đưa cho Tuyết Nhi, bé con còn ngậm thức ăn phồng cả má, xua tay ý bảo không cần.
Bữa cơm bình thường ăn 10 phút, cô ăn 5 phút đã xong, sau đó xốc chăn nói:
“Đi thôi.”
“Em vội đi gặp Hồ Đông như vậy?”
Tuyết Nhi khựng lại, sau đó gật đầu.
Hai năm không thấy, cô còn chưa nói được câu nào đàng hoàng với chú Đông thì đã ngất xỉu, giờ cũng không biết chú ấy ổn hay không nữa.
Lục Ngạn duỗi tay ra như một thói quen, muốn ôm eo cô, lại bị cô né sang trái vài bước.
Tuyết Nhi vẫn giận.
Người đàn ông mím môi quan sát ánh mắt trốn tránh của cô, giọng khàn khàn:
“Em ghét tôi lắm phải không?”
“ Tôi … không ghét chú…” Tuyết Nhi lắc đầu.
“Vậy thì tại sao không cho tôi chạm vào người?”
“Tạm thời không muốn tiếp xúc gần thôi.”
Cô cũng chẳng rõ bản thân làm sao nữa…
Lục Ngạn thu tay về, nói:
“ Tôi hiểu rồi.”
Tuyết Nhi im lặng đi theo anh, xuống gara, nhìn thấy chiếc xe màu hồng anh tặng nằm trong vị trí bắt mắt nhất, tâm trạng bỗng chốc tụt dốc.
Chú Ngạn quả thật đối xử với cô rất tốt, nhưng chuyện nói dối vẫn là một nỗi ám ảnh đối với cô.
Hôm đó, Tuyết Nhi không ngờ Lục Ngạn sẽ đưa cô đến bệnh viện!
Khoảnh khắc nhìn thấy mấy chữ “bệnh viện đa khoa thành phố H” sáng rực ở phía xa, tim cô nhảy thẳng lên tới cổ họng, run rẩy hỏi Lục Ngạn:
“Chú đừng nói với tôi chú Đông đang ở đây?”
“...”
Cách đây hai ngày, Hồ Đông muốn xông thẳng vào Lục gia nên đánh nhau với Hoàng Khải. Mà cái tên này trước giờ không ưa gì nhà họ Hồ, ra tay khá nặng, Hồ Đông bị đánh gãy hai cái xương sườn, cuối cùng ăn thêm một gậy vào đầu nên bất tỉnh. Chờ đến khi anh phát hiện thì đã muộn, bất đắc dĩ đành đưa Hồ Đông đến bệnh viện tịnh dưỡng.
Anh nói với Tuyết Nhi:
“Hồ Đông có xảy ra chút xô xát với Hoàng Khải nên bị thương.”
Vừa dứt lời, xe cũng đỗ vào đúng vị trí, Tuyết Nhi gấp gáp đẩy cửa xe bước xuống, lo lắng hỏi:
“Chú ấy nằm ở phòng nào?”
Lục Ngạn một lần nữa cảm thấy lồng n.g.ự.c như bị ai đ.ấ.m một cú thật mạnh. Anh không thích nhìn Tuyết Nhi lo lắng cho chó Đông chút nào.
Hai người đi thẳng tới phòng VIP số 1, Hồ Đông đang nằm viện ở chỗ này.
Lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, trông thấy mặt mũi Hồ Đông tiều tụy còn mang theo vết bầm, bước chân Tuyết Nhi chậm dần, cô cảm thấy nặng nề, đi mỗi bước đều phải cố hết sức.
Tới bên giường bệnh, nhìn người đàn ông nuôi mình lớn khôn bị thương nghiêm trọng tới nỗi mất đi tri giác, cô bật khóc.
Nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt, cô im lặng khóc bên cạnh giường, cả người phát run.
Tuyết Nhi chầm chậm quay đầu sang nhìn Lục Ngạn, dùng đôi mắt đỏ bừng trừng anh, giọng cô nghẹn ngào mang theo trách móc:
“Sao chú lại làm vậy?”
“ Tôi không động vào hắn, là…”
“Là cấp dưới của chú đánh chứ gì? Ý chú là chú không liên quan gì hết?”
Tuyết Nhi thở từng hơi nặng nhọc, nước mắt như trân châu rơi không ngừng:
“Chú Đông có công nuôi dưỡng, tôi còn chưa kịp báo đáp ngày nào hết…”
Cô cảm thấy áy náy, tự trách vì năm xưa quá trẻ con, khờ khạo tin vào lời người khác.
Đơn thuần? Ngây thơ? Không, cô ngu ngốc mới đúng.
Cô không nên bỏ nhà ra đi, để chú Đông tìm cô vất vả suốt thời gian qua.
Cô không nên tin tưởng người lạ, để người ta dắt mũi dẫn đi như một con bò!
Tuyết Nhi siết tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào trong da thịt tạo nên những vết hằn, cơn đau giúp cho cô trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Lục Ngạn biết cô sẽ giận mình nên đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, anh chỉ không ngờ cô khóc đau lòng như vậy.
Đưa tay lên, anh muốn lau nước mắt cho bé con nhưng cô đã dùng mu bàn tay tự mình lau sạch mặt.
Cô tiến tới nắm lấy tay Hồ Đông, nhìn thấy cánh tay hắn có vết thâm tím thì lại không kìm được mà nấc lên:
“Chú… Cháu xin lỗi, cháu sai rồi. Hức… cháu không nên bỏ nhà đi. Tất cả là tại cháu!”
Lục Ngạn không thể làm được gì, anh chỉ biết đứng bên cạnh nhìn, cảnh tượng gai mắt này kéo dài rất lâu.
Tuyết Nhi nắm tay Hồ Đông thật chặt rồi khóc tới mức không thở được.
Anh chau mày, có chút đố kỵ mà nói:
“Bác sĩ nói nhiều nhất một hai tuần là tỉnh thôi, em đừng khóc như thể hắn sẽ chết!”
Tuyết Nhi quay phắt sang nhìn anh, gằn giọng:
“Lục Ngạn, tôi ghét chú!”
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trở nên âm trầm:
“Em nói gì?”
Tuyết Nhi hé miệng, lạnh lùng lặp lại:
“ Tôi nói tôi ghét chú! Tôi không muốn ở với chú thêm một giây phút nào nữa!”
Giây sau đó, bóng hình cao lớn xông về phía Tuyết Nhi, cơ thể của cô bị đẩy lùi sát vào tường.
Tay Lục Ngạn đặt trên eo cô, tay còn lại bóp chặt cằm nhỏ, anh cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Tuyết Nhi.
“Ưm…”
Cô tức giận muốn đánh anh, kết quả tay vừa giơ lên liền bị nắm lấy. Người đàn ông thô lỗ đè hai tay cô lên tường, vừa hôn vừa cắn môi cô.
Tuyết Nhi cắn chặt răng ngăn chặn đầu lưỡi của người đàn ông, cô dùng sức vùng vẫy nhưng không đáng kể. Chú Đông còn đang nằm ở bên cạnh, đây là bệnh viện, chú Ngạn điên rồi sao?
Người đàn ông dùng sức hôn l.i.ế.m môi cô đến sưng đỏ, ánh mắt đỏ ngầu:
“Không cho phép em nói ghét tôi!”
Tuyết Nhi ương ngạnh cỡ nào, cô chịu mềm không chịu cứng, thấy Lục Ngạn cưỡng ép mình, cô cười lạnh:
“ Tôi ghét chú! Ư…”
Càng nói như vậy, Lục Ngạn càng hôn mãnh liệt hơn, môi răng hai người va vào nhau liên tục.
“Buông…”
Tuyết Nhi mới mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi anh liền nhân cơ hội trượt vào trong, bá đạo mà ngang ngược càn quét khắp nơi.
Cô bị ép cho không thở nổi, nhiều lần muốn cắn Lục Ngạn nhưng anh đều nhanh nhạy né được.
Cuối cùng, khi anh rời khỏi môi cô, đã bị cô dùng sức cắn vào môi một cái.
Mùi vị tanh tưởi liền tràn vào khoang miệng hai người.
Tuyết Nhi mặt đỏ bừng, mắt phiếm hồng vì vừa khóc xong chưa lâu, dáng vẻ chọc người thương tiếc.
Lục Ngạn không thèm quan tâm vết thương của mình, hai tay dùng sức bế cô lên, nói:
“Gặp Hồ Đông xong rồi thì về thôi.”
Không ngoài ý muốn, cô tiếp tục giãy dụa:
“Buông ra! Đồ đàn ông thối chỉ biết dùng vũ lực! Tôi muốn ở đây với chú Đông!”
Lục Ngạn khó mà bế được cô, chỉ đành để cô tựa vào vai mình, vác cô đi ra ngoài. Thấy anh càng đi càng xa, Tuyết Nhi dùng sức đánh bồm bộp vào lưng anh:
“Buông tôi xuống! Tôi không muốn về với chú!”
“Đây là bệnh viện, em im lặng chút đi.”
“Không thích! Thả tôi ra!”
Tuyết Nhi lại đánh anh, chẳng qua chút sức này của cô không đáng là bao.
“Khốn nạn! Chú định bắt cóc tôi sao? A…”
Chát.
Đang mắng hăng say, m.ô.n.g bỗng nhiên bị người đàn ông tát một cái mạnh. Cô hé miệng, không thể tin nổi:
“Chú, chú đánh tôi?”
“Ai bảo em không nghe lời?”
“Chết tiệt! Lục Ngạn, tôi không tha cho chú đâu!”
Chát.
“Á, đừng đánh nữa!”
Tuyết Nhi tức tới mức thở phì phò, bị Lục Ngạn vác ra xe trong ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người.
Không nghĩ tới cách này của Lục Ngạn lại hiệu quả, sau hai cái tát, cô im lặng hẳn.
Phần vì sợ mọi người bàn tán dè bỉu, phần vì cô thấy đã ra tới bãi xe rồi.
Lúc Lục Ngạn thả cô xuống, cô liền cầm lấy cánh tay anh, dùng sức cắn một cái thật mạnh.
Người đàn ông đứng im không nhúc nhích, mặc cho cô làm gì thì làm.
Mãi đến khi Tuyết Nhi cảm thấy vị mằn mặn chạm vào đầu lưỡi, cô mới chầm chậm nhả ra, ngẩng đầu lên nhìn.
“Chú có vui không khi dụ dỗ được cháu gái của đối thủ?”
Lục Ngạn mở cửa xe, đưa tay về phía cô.
“Cút đi! Chú đừng chạm vào tôi!”
Tuyết Nhi đẩy anh, lại bị anh kéo vào lòng ôm chặt:
“Cướp đời trai của tôi xong rồi giờ định dứt áo ra đi? Em nghĩ tôi bị ngu à?”
“Ai cướp đời trai của chú hồi nào? Chú dụ dỗ tôi mới đúng!”
“Em không muốn chịu trách nhiệm!”
“Không muốn!” Tuyết Nhi cáu kỉnh: “Dựa vào đâu chứ? Chú hại chú Đông ra nông nỗi ấy, làm sao tôi có thể ở bên cạnh chú được nữa?”
“ Tôi muốn nói rõ một chút, chuyện Hồ Đông bị đánh không phải chủ ý của tôi. Bé con, em có thể tức giận, nhưng không được tùy tiện nói bừa, không được nói ghét tôi!”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, dưới ánh đèn đường mờ ảo, nửa khuôn mặt anh khuất trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.
“Trong lòng mỗi người đều có điểm giới hạn, đây là giới hạn cuối cùng của tôi. Lần sau còn nói ghét tôi như vậy, em sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng hơn.”
Giọng anh có chút nặng nề:
“ Tôi lặp lại lần nữa, chuyện của Hồ Đông là chuyện ngoài ý muốn, em không thể trách tôi.”