Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 96-97

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tuyết Nhi cắn môi đến mức bật máu, vị mằn mặn tanh nồng chạm vào đầu lưỡi, môi đa rách một đường nhưng cô không hề thấy đau chút nào.

Bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi khiến mình ngột ngạt này.

Đưa tay đẩy Lục Ngạn ra, đối diện với ánh mắt đau lòng của anh, cô cảm thấy thật buồn cười. Người bị lừa dối là cô, người chịu tổn thương là cô, vậy tại sao anh lại bày ra biểu cảm khổ sở như thế?

“Chú Ngạn.” Tuyết Nhi hé môi, khẽ gọi tên anh.

Cô đã gọi Lục Ngạn như vậy vô số lần, có lúc vui vẻ, có lúc rầu rĩ, có lúc làm nũng hay giận dỗi… Nhưng chưa bao giờ lạnh lùng thế này.

Hai bên gò má vẫn còn nước mắt chưa kịp khô, tóc mai thì tán loạn, trông cô nhỏ bé và yếu ớt là vậy, lúc mở miệng thì tuyệt tình khiến người ta không ngờ tới:

“ Tôi nói về nhà là ý gì chú không hiểu sao? Chẳng phải chú hiểu tôi nhất à?”

“...”

Người đàn ông nắm lấy hai vai cô, rũ mi mắt không đáp.

Tuyết Nhi chầm chậm gạt tay anh ra:

“ Tôi sẽ về nhà với chú Đông.”

Nếu Lục Ngạn nói dối cô chuyện gì đó khác thì không khó để chấp nhận. Cố tình, anh lại là đối thủ của Hồ Đông.

Cô yêu người đàn ông này, tin tưởng trao hết tất cả mọi thứ mà mình có cho anh, thậm chí lập kế hoạch tương lai sẽ cùng anh làm rất nhiều rất nhiều thứ. Kết quả lại ra nông nỗi như bây giờ…

Càng nghĩ, Tuyết Nhi càng thấy tim đau nhức.

“Em sẽ không đi đâu hết.” Người đàn ông lạnh mặt đáp lại: “ Tôi không cho phép em rời khỏi Lục gia, bây giờ hay là sau này, em mãi mãi là người phụ nữ của tôi!”

Khóe môi Tuyết Nhi nhếch lên, tức giận hỏi anh:

“Chú nghĩ mình là ai mà tự ý quyết định cuộc đời của tôi?”

“Tuyết Nhi, em hứa với tôi cái gì em không nhớ à?”

Lục Ngạn không ngờ vì chuyện này mà cô muốn rời khỏi anh, những gì anh làm cho cô chưa đủ để chứng minh tình yêu sao?

“Hứa? Chú nói dối tôi thì việc gì tôi phải giữa lời hứa?” Tuyết Nhi hất tay Lục Ngạn ra, xoay người trượt xuống giường, định bụng rời khỏi căn nhà này.

Thế nhưng cô mới đi được hai bước, eo liền bị siết chặt, cơ thể nhỏ bé bị nhấc bổng lên.

“Lục Ngạn, chú đừng quá đáng! Buông tôi ra!”

Lục Ngạn hơi hơi dùng sức, dễ dàng bế Tuyết Nhi trở về giường.

“A!”

Có lẽ là bởi vì trong lúc cãi nhau có phần nóng giận, anh không khống chế được mình, ném cô xuống giường khá mạnh.

Tuyết Nhi lăn một vòng rồi lồm cồm ngồi dậy, ngẩn ra nhìn anh. Người đàn ông luôn luôn dịu dàng với cô, cưng cô như nâng trứng, hứng như hứng hoa này vừa mới bạo lực quăng cô đi không chút thương tiếc!

“Tại sao muốn rời khỏi nơi này? Tôi đối xử với em không tốt à?”

“Chú lừa tôi!” Tuyết Nhi gằn giọng, cảnh giác nhìn anh.

“Lừa cái gì? Tôi cũng chưa từng thừa nhận là bạn tốt của Hồ Đông, từ đầu đến cuối, chưa từng khẳng định.”

“ Nhưng mỗi lần tôi hỏi thì chú đều im lặng, ngấm ngầm thừa nhận!” Tuyết Nhi không kiềm được, giọng cao lên một quãng.

Anh nhìn đôi mắt đang trừng to của cô, cũng ý thức được bản thân đang mất bình tĩnh nên nhẹ giọng nói:

“Chuyện này chỉ là hiểu lầm, tôi nhận sai với em…”

Lồng n.g.ự.c cô phập phồng dữ dội:

“Không cần nhận sai hay xin lỗi gì cả, để tôi đi, tôi muốn về nhà mình.”

“Tuyết Nhi!”

Sự bướng bỉnh của cô hôm nay đã nâng cấp lên một tầm cao mới, anh không muốn tiếp tục tranh cãi khi đang mất bình tĩnh, chỉ có thể nói:

“Trước tiên em cứ nghỉ ngơi đi, đợi tâm trạng em tốt hơn thì nói tiếp.”

Anh nói xong đi về phía cửa, Tuyết Nhi kinh hãi hét lên:

“Chú định giam lỏng tôi? Không, khoan đã!”

Tuyết Nhi vội vàng đuổi theo bóng lưng cao lớn của Lục Ngạn, nhưng cửa đã đóng sầm lại.

Rầm rầm rầm.

Cô đưa tay đập cửa, vừa đập vừa kêu:

“Lục Ngạn, chú mau thả tôi ra! Cái đồ đàn ông tồi tệ, đáng ghét!”

Cách một cánh cửa, Lục Ngạn cúi đầu không nói gì, bên tai văng vẳng tiếng mắng chửi của Tuyết Nhi.

“Chú mà còn không mở cửa ra, tôi sẽ hận c.h.ế.t chú!”

Anh phải làm thế nào bây giờ? Giải thích thì cô không muốn nghe, thả cô rời đi đồng nghĩa với việc giao trứng cho ác, tên Hồ Đông kia cũng chẳng tốt lành gì, mà nhốt cô trong phòng thì chỉ làm cô hận anh thêm.

Tâm trí Lục Ngạn rối bời, anh đặt một tay lên cửa gỗ lạnh lẽo.

Cảm nhận được cô điên cuồng đập vào cửa, anh thật sự muốn mở cửa xông vào ôm lấy Tuyết Nhi, ngăn việc cô tự làm đau chính mình lại.

Nhưng không được.

Trước khi cả hai người bình tĩnh lại, họ không nên gặp mặt.

Tiếng động bên trong nhỏ dần rồi dừng hẳn.

Tuyết Nhi không biết người bên ngoài đã rời đi chưa nhưng cứ tiếp tục gọi cửa cũng vô dụng, cô lảo đảo trở về giường ngồi xuống, nhìn nắm tay đỏ bừng của mình, nước mắt tủi thân lại trào lên.

Cúi đầu, để mặc cho nước mắt tí tách rơi trên đùi mình.

Trong đầu Tuyết Nhi không ngừng hiện lên những ký ức đẹp đẽ suốt hai năm sống cùng Lục Ngạn, tất cả giống như một đoạn phim tua nhanh lướt qua trước mắt cô. Từ lúc gặp gỡ đến khi thành đôi, từ ngày còn ngại ngùng vì những cái chạm tay đơn giản đến khoảnh khắc giao hoan điên cuồng… Cuối cùng, hình ảnh dừng ở đoạn chú Đông chất vấn chú Ngạn có phải vì muốn trả thù mà lừa gạt cô hay không.

Tuyết Nhi cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Đầu cô xoay mòng mòng, cô ngả người ra và tìm vị trí thoải mái để nằm, muốn bình tâm lại một chút, nhưng những suy nghĩ tiêu cực mà Hồ Đông đã gieo vào đầu cô vẫn liên tục xuất hiện.

Liên miên không dứt.

Nếu Lục Ngạn và Hồ Đông là kẻ thù, tại sao ngay từ đầu Lục Ngạn lại muốn giữ cô ở Lục gia? Chẳng phải vì muốn chọc tức Hồ Đông sao?

Buổi chiều hôm đó, người giúp việc mở cửa vào đưa cơm cho Tuyết Nhi.

Cô cảm thấy nhạt miệng, nói không ăn, nhưng người giúp việc khó xử chắp hai tay cầu xin:

“Tiểu thư, nếu cô không động đũa thì tôi sẽ bị phạt đó.”

Tuyết Nhi nhếch môi, lạnh lùng hỏi:

“Ai phạt? Lục Ngạn à? Mà thôi, chuyện cô bị phạt thì liên quan gì đến tôi chứ!”

Cô nằm trên giường đắp chăn rồi nhắm mắt lại, mặc kệ người giúp việc năn nỉ ỉ ôi thế nào cũng không nhúc nhích.

Bất đắc dĩ, cô ta phải mang thức ăn ra ngoài rồi đi tìm Lục Ngạn báo cáo.

“Ngài Lục, Tuyết Nhi tiểu thư hình như muốn tuyệt thực.”

“...”

Lục Ngạn thở dài một hơi, anh buông tài liệu trên tay xuống, cất bước đi về phía phòng ngủ của cô.

Người giúp việc bưng mâm cơm nhỏ theo sát phía sau.

“Cô bảo đầu bếp chuẩn bị một phần cháo rồi mang tới đây.” Lục Ngạn nói rồi đưa tay đẩy cửa bước vào.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ chiếu nghiêng lên khuôn mặt mệt mỏi của Tuyết Nhi.

Lục Ngạn đến gần, sau đó giường hơi trũng xuống, cô nhắm mắt nhưng nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân từ nãy, chỉ là giả vờ ngủ, không muốn nói chuyện với anh mà thôi.

Một hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, Lục Ngạn nói:

“Em giận đến vậy à?”

“...”

“Bé con, tôi thật sự xin lỗi, em giận tôi cũng được nhưng cơm thì nên ăn, phải chú ý sức khỏe trước. Cơ thể vốn đã gầy còn không chịu ăn đúng giờ, em muốn tôi lo lắng đến c.h.ế.t à?”

Lục Ngạn vẫn dùng giọng điệu thường ngày dỗ dành cô, như thể bọn họ chưa từng cãi vã.

Mí mắt Tuyết Nhi hơi run lên, không đáp.

Cho đến khi người đàn ông chạm vào tóc cô, cô mới giật mình, theo phản xạ mà hất mạnh tay anh ra.

Lục Ngạn khựng lại, tay cứng đờ giữa không trung.

“Tuyết Nhi.” Anh hơi chau mày: “Giận cũng phải có sức mà giận được.”

Bé con thu mình vào một góc, mãi một lúc sau mới nói:

“Không có khẩu vị.”

“Vậy thì em muốn ăn gì? Tôi gọi người làm cho em.”

“Không đói.”

“Từ chiều em đã không ăn gì, hôm nay còn ngất xỉu một lần …”

Dầu muối không vào, nói không nghe, anh chỉ có thể dùng hạ sách:

“Nếu bệnh nữa, sẽ phải tiêm.”

“...”

Lục Ngạn kiên nhẫn nói tiếp:

“Chờ ngày mai em bình tĩnh lại, tôi sẽ giải thích thêm một lần nữa, kỹ càng, cặn kẽ hơn. Bây giờ em ăn chịu khó ăn một chút được không?”

Thấy Tuyết Nhi mím môi không nhìn mình, Lục Ngạn tiếp tục nói:

“Mai em mà bệnh, tôi sẽ gọi Trạch An tới, chích m.ô.n.g nhỏ của em.”

Cơ thể nhỏ nhắn hơi run lên, Tuyết Nhi vô thức đưa tay sờ mông.

Cô sợ tiêm chích nhất, lúc trưa giận quá nên không chú ý là được truyền nước, bây giờ nghĩ tới đã rùng mình.

Cuối cùng, dưới áp lực của kim tiêm, Tuyết Nhi lí nhí nói:

“Không được.”

“Cái gì không được?”

“Chú đừng có đe dọa tôi …”

“ Tôi không dọa, mà sẽ làm thật.”

“...”

Nhìn sắc mặt của cô trở nên không tốt, Lục Ngạn đứng lên rồi nói:

“ Tôi ra ngoài lấy cháo, em chờ một chút.”

Bé con ôm đầu gối ngồi trên giường, liếc mắt nhìn anh.

Cuối cùng cô phải thỏa hiệp, đưa tay ra nhận lấy bát cháo từ anh, nhưng vẫn im lặng không nói gì, chú tâm ăn từng muỗng một.

“Để tôi.” Lục Ngạn muốn đút cho cô, tay vừa giơ ra liền trông thấy dáng vẻ như sắp xù lông của cô, chỉ đành rụt tay về: “Được rồi, em ăn đi.”

Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 96-97