Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 137: Chuyện này sao có thể nhịn được?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lão vốn nghĩ hai mẹ con có thể giải quyết được, không ngờ còn chưa xong nên phải từ trên giường bò dậy ra xem.

Lão sốt ruột.

Nhà bọn họ vẫn luôn rêu rao rằng tiền là do Căn Tử tự mình kiếm được, là nó phát tài lớn.

Nếu để người trong thôn biết Căn Tử nhà lão tiêu tiền của vợ kiếm được, đàn bà kiếm tiền còn nhiều hơn đàn ông.

Thì còn mặt mũi nào nữa.

Lão dùng sức nện gậy xuống đất, hét lớn đầy nội lực: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

"Tiền đều là do Căn Tử nhà ta tự kiếm, một người đàn bà như ngươi thì kiếm được tiền gì chứ."

" Đúng là nói hươu nói vượn!"

A Ngư nhìn bộ dạng của lão, hừ lạnh một tiếng: "Có nói bậy hay không, người nhà các ngươi tự biết rõ nhất."

"Cây gậy này của ông trông cũng không tồi, tốn không ít tiền đâu nhỉ, trước khi ta đi ông vẫn còn dùng cây gậy tre."

"Một mặt thì ung dung hưởng thụ đồ của ta, một mặt lại chửi bới ta."

"Trả hết tiền đây cho ta!"

"Lão nương đây thà cầm tiền ném xuống sông nghe tiếng động, còn hơn tiêu vào mấy người các ngươi."

Hà lão đầu giận dữ nện gậy, chỉ lặp đi lặp lại bốn chữ: "Nói hươu nói vượn! Nói hươu nói vượn!"

"Mọi người đừng xem nữa, đây là chuyện nhà của chúng tôi."

"Mụ đàn bà này trước đây trộm trai bỏ đi, bây giờ quay về, vừa hay chúng ta trói lại mang về dạy dỗ."

Nói rồi, Hà Căn Tử trực tiếp xông tới định ra tay với A Ngư.

Xem bộ dạng là muốn bắt nàng về.

Chỉ cần đóng cửa lại, thì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

A Ngư nghiêng người né được.

Nàng đã làm việc đồng áng hơn mười năm, sức lực không hề thua kém Hà Căn Tử.

Mấy tháng ở trong cung, để tăng thêm sự an toàn cho công chúa, các v.ú nuôi cũng phải học chút võ phòng thân.

Nàng thậm chí còn biết cả thuật cầm nã.

Nhưng trong lòng đang ôm con nhỏ nên không thể thi triển, mà người trong thôn xung quanh lại bênh vực nhà Hà Căn Tử.

Nàng chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu.

Xung quanh đã có người tiến lại muốn giúp Hà Căn Tử bắt nàng.

Nhưng tính thời gian, huynh đệ nhà mẹ đẻ của nàng sắp tới rồi.

Quả nhiên, cách đó không xa, hơn chục gã đàn ông lực lưỡng đang chạy tới.

Thế trận đó, trông cũng thật đáng sợ.

Nàng vừa nhìn, không chỉ có huynh đệ, mà cả các tỷ phu, em rể và mấy huynh đệ họ cũng đến.

Thân thích đông quả là có cái lợi.

Một đám người đông nghịt kéo tới, A Ngư vội chạy về phía họ.

"Các huynh đệ, hôm nay hắn cướp số ngân lượng ta dành dụm được để đi cưới vợ mới, còn đem con gái của ta vứt vào tháp bỏ trẻ sơ sinh."

"Nếu không phải ta đến kịp lúc, con bé đã bị lửa thiêu c.h.ế.t rồi!"

Đương nhiên, nói như vậy chỉ khiến họ đồng tình với nàng chứ không thể khiến họ cảm thấy căm phẫn như chính mình là người bị hại.

Vì vậy, A Ngư nói thêm một câu: "Các huynh xem nhà hắn đã xây được nhà ngói, số bạc ta gửi về nhà mẹ đẻ, hắn có đưa cho các huynh không?"

Hơn chục người vừa nghe, lập tức nổi giận.

Cái gì?

Là tiền đó!

A Ngư cũng có gửi tiền về nhà mẹ đẻ, kết quả lại bị thằng khốn này biển thủ hết.

Chuyện này sao có thể nhịn được?

"Các huynh đệ, xông lên!"

"Cái thằng khốn nuốt bạc này, hôm nay nhất định phải đánh cho nó ói ra hết!"

Đám người hùng hổ xông tới, khí thế của đám đông "nhiệt tình" xung quanh làm sao so được với một đám người nghèo bị cướp tiền.

Lúc này, oán khí của đám người này còn nặng hơn cả lệ quỷ.

Mọi người vội vàng né ra.

Hà Căn Tử bị vây lại đánh cho một trận tơi bời.

Mẫu thân của hắn xông lên định ngăn cản, cũng bị đánh chung.

Chuyện đã dính tới tiền bạc, đám người này chẳng còn quan tâm gì đến tôn ti trật tự, kính già yêu trẻ nữa.

Tân nương tử mới cưới của bọn họ chạy ra thấy cảnh tượng này, vội vàng trốn ngược vào phòng.

A Ngư thấy vậy, liền chỉ tay vào trong phòng, hô lớn: "Các huynh đệ! Mười lạng bạc ta gửi cho các huynh đều bị hắn đem đi làm sính lễ cho ả đó!"

"Các huynh nhớ vào tìm ả mà đòi lại nhé—"

Dám xúi giục người ta vứt con gái nàng vào tháp bỏ trẻ sơ sinh, tưởng trốn đi là xong sao?

Nếu không phải đang ở trước mắt bao người, g.i.ế.c người khó mà thoát tội, A Ngư đã xông lên xé xác ả ta ra rồi!

Chỉ thấy hơn chục đại hán đang đánh người bỗng nhiên ánh mắt sáng rực lên, giống như một bầy sói đói đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

Sau đó đột nhiên ùa vào.

Cảnh tượng đúng là "đoạt môn nhi nhập".

Cánh cửa gỗ trông có vẻ chắc chắn bị húc bay thẳng vào trong.

Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ, xen lẫn từng tiếng gầm gừ: "Mẹ nó chứ! Trả tiền đây!"

Lúc quan sai tới cửa bắt người, chỉ thấy đám bị cáo người nào người nấy giống như mấy con rối vải rách nát, nằm la liệt trên mặt đất, chỉ còn lại nửa cái mạng.

Trước đây khi họ đi bắt người, bị cáo thường hoặc là chống cự chửi bới, hoặc là hoảng sợ cầu xin tha mạng.

Đây là lần đầu tiên, đám bị cáo thấy họ mà như thấy cứu tinh.

"Quan gia! Mau bắt chúng tôi đi!"

"Cứu mạng! Cứu chúng tôi với!"

"Cứu mạng a!"

Đám nha dịch: ... Sao tự nhiên lại cảm thấy mình trở nên vĩ đại thế này nhỉ?

Người dẫn đầu hỏi người phụ nữ trông yếu đuối đáng thương đang ôm con đứng bên cạnh.

"Đây là chuyện gì?"

A Ngư lau nước mắt, đáp: "Dân phụ không biết ạ, sáng ra họ tỉnh dậy đã mình mẩy xanh tím thế này rồi."

Nha dịch: ?

Hắn liếc nhìn Hà Căn Tử đang ngồi bệt dưới đất vì hai chân đã bị đánh gãy.

Nghi hoặc hỏi: "Vậy chân của hắn thì sao?"

A Ngư mặt không đổi sắc, tim không đập loạn, gật đầu: "Đã nói với quan gia bao nhiêu lần rồi, hắn bước ra khỏi cửa đã bị gãy chân như vậy rồi ạ."

Nha dịch: ?

Hắn tìm một người dân trong thôn để đối chứng.

A Ngư cũng mỉm cười nhìn về phía gã.

Gã trai làng bất giác rùng mình, lại nhìn thấy phía sau nàng là một đám đại hán cầm hung khí.

Gã vội vàng gật đầu: " Đúng là ra khỏi cửa đã như vậy rồi!"

Nha dịch: ... Thôi kệ, cứ điệu về nha phủ trước đã.

Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 137: Chuyện này sao có thể nhịn được?