Tới phủ nha, công đường bắt đầu thẩm án.
A Ngư quỳ xuống nói: "Bẩm Minh phủ."
Nói đến đây, A Ngư có chút cảm khái.
Nếu nàng vẫn là v.ú nuôi của công chúa, thì giờ đây Huyện thừa còn phải hành lễ với nàng.
Ai bảo phẩm cấp của phó mẫu công chúa còn cao hơn cả hắn.
Nhưng vì những kẻ khốn nạn này, nàng đành phải vứt bỏ tất cả.
A Ngư trình tấm tã lót của Hân Nhi lên.
"Đây là tấm tã lót của tiểu nữ khi bị vứt trong tháp bỏ trẻ sơ sinh, trên đó còn dính dịch mỡ từ t.h.i t.h.ể của những hài nhi khác."
"Về phần nhân chứng, cả thôn Hà gia đều biết chuyện Hà Căn vứt bỏ con gái."
"Minh phủ chỉ cần cử người đi hỏi là biết."
A Ngư lại lấy ra giấy song cửa sổ dán chữ hỷ màu đỏ thẫm mà nàng đã xé ở nhà họ Hà.
"Vải đỏ trong nhà hắn bây giờ vẫn chưa gỡ xuống, vị tân nương kia trên người vẫn đang mặc hồng y."
"Đây là tội bỏ vợ cưới vợ khác."
"Lại thêm tội trộm cướp, dân phụ có gửi một phần ngân lượng kiếm được về nhà mẹ đẻ, nhưng người nhà này lại tự ý đến trạm dịch, chặn lại và biển thủ số ngân lượng đó!"
Nàng thật sự có gửi một phần, hỏi người nhà thì họ lại không nhận được, vậy số tiền đó đi đâu thì đã quá rõ ràng rồi!
Huyện thừa lười biếng ngồi trên cao. Loại án kiện gia đình này rất nhiều, vụ này cũng không tính là ly kỳ, hắn hơi mệt mỏi ngáp một cái.
"Đã biết, bị cáo có gì muốn biện hộ không?"
Người nhà Hà Căn vừa nghe thấy phải trả tiền thì đời nào chịu.
"Bẩm Minh phủ." Bọn họ cũng không biết phải xưng hô với Huyện thừa thế nào, nghe A Ngư gọi vậy liền học theo.
"Số bạc này đều là do Căn Tử nhà chúng tôi tự kiếm được, một người đàn bà như nó, sao có thể kiếm ra tiền."
A Ngư nghe mà chỉ muốn bật cười vì sự vô lý.
Bịa ra một lý do nghe có vẻ hợp lý, xem công đường như là chốn trong thôn, tưởng rằng có thể dựng chuyện bịa đặt.
Tưởng rằng người khác không cần chứng cứ, chỉ cần nghe họ nói là tin ngay sao.
"Bẩm Minh phủ, trước đây dân phụ may mắn được tuyển vào Thái Cực Cung, bổng lộc, thưởng phạt hàng tháng, trong cung đều có ghi chép lại."
"Chỉ cần tra xét nguồn gốc là biết."
Quy định trong cung là khi được tuyển vào thì phải giữ bí mật, để phòng gián điệp biết được người nào đang làm việc trong cung.
Nếu không sẽ dễ bị kẻ xấu mua chuộc hoặc khống chế người nhà, uy h.i.ế.p cung nhân làm việc cho chúng.
Nhưng sau khi đã xuất cung thì không cần giữ bí mật nữa, vì lúc đó có muốn ép họ làm việc gì cũng không được.
Ba chữ "Thái Cực Cung" vừa thốt ra, vị Huyện thừa đang lười biếng ngồi trên cao đường lập tức trợn mắt tròn như chuông đồng.
"Thái Cực Cung? Là... là Thái Cực Cung đó sao?"
Huyện thừa nói xong, hai tay chắp lại, hướng về phía kinh thành vái một cái.
A Ngư thầm nghĩ vị Huyện thừa này không được thông minh cho lắm.
"Trên dưới toàn cõi Đại Việt, lẽ nào còn có nơi thứ hai dám xưng là Thái Cực Cung?"
Hay là chê cửu tộc nhà mình người đông quá rồi?
Huyện thừa "bật phắt" dậy khỏi chỗ ngồi, đứng lên quá nhanh nên còn lảo đảo một chút.
Hắn còn không kịp chỉnh lại vạt áo, đã vội vã bước xuống đỡ A Ngư dậy.
Miệng không ngừng nói: "Thất kính, thất kính rồi! Xin thứ cho tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra thân phận của ngài."
"Ban nãy ta đã thấy ngài có khí chất cao sang phi phàm, chẳng phải vật trong ao, quả nhiên là nhân vật từ trong cung bước ra."
"Mau mau đứng dậy, chúng ta đều là người lo việc cho Thánh Thượng, cũng có thể xem là đồng liêu, ngài không cần đa lễ."
Nguyên cáo A Ngư và bị cáo là cả nhà Hà Căn: !!!?
Huyện thừa, ngài đang làm gì vậy!
Không phải ngài đang thẩm án sao?
Bọn họ trước đây xem hát, quan lại trong tuồng đều rất uy phong, căn bản sẽ không thèm liếc nhìn bá tánh một cái.
Hơn nữa... trong cung...
Bọn họ trợn mắt há mồm nhìn A Ngư.
Nàng thế mà đã đi hoàng cung!
Huyện thừa đỡ A Ngư dậy, còn ban cho nàng ghế ngồi, rồi hỏi: "Ngư nương tử trước đây đảm nhận chức vụ gì ạ?"
A Ngư vừa rồi không kiêu ngạo không siểm nịnh, lúc này cũng không hề có dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, vênh váo tự mãn.
Điều này càng khiến Huyện thừa khẳng định kiến thức của nàng.
"Kẻ bất tài số phận tốt, may mắn được hầu hạ Đại công chúa, làm phó mẫu cho điện hạ một thời gian."
"Vụ án hôm nay, mong minh phủ có thể trả lại cho dân phụ một sự công bằng."
Huyện thừa cười nói: "Tất nhiên, tất nhiên."
Hắn thiếu chút nữa đã không nhịn được mà lau mồ hôi.
Vừa nghe đến hai chữ "phó mẫu" của công chúa, hắn liền biết phẩm cấp của vị nương tử này còn cao hơn cả hắn, nếu không phải nàng đã xuất cung, hắn còn phải hành lễ mới phải.
Huyện thừa lấy lại tinh thần, vụ án liền được thẩm tra rất nhanh.
Cái gì?
Gã này thế mà dám thừa dịp vợ vào cung, tiêu tiền của vợ rồi còn vứt bỏ con gái!
Lại còn dám tham ô bổng lộc của vợ.
Thật sự là tội lỗi tày trời!
Vào tù đi, cả nhà các ngươi đều vào tù hết đi.
Hà Căn kêu trời gọi đất: "Minh phủ, vợ chồng vốn là một thể, tiền mà mụ ta kiếm được vốn dĩ cũng phải có một nửa của ta."
"Ta lấy tiền của chính mình, sao lại tính là tham ô?"
A Ngư không nhanh không chậm phản bác: "Số ngân lượng ta gửi cho ngươi vốn đã có một nửa của ngươi trong đó, phần còn lại, chính là ngươi ăn cắp."
A Ngư giơ đôi tay bị lửa làm cho phồng rộp ra, nói với Huyện thừa: "Minh phủ, dân phụ vì cứu con gái mà bị thương, người nhà này có nên bồi thường không ạ?"
"Tất nhiên."
Cả nhà Hà Căn cùng với cô dâu mới cưới đều bị lôi xuống nhà lao, mà toàn bộ tài sản của nhà họ Hà đều bị phán cho A Ngư.
Trên thực tế, mấy người này đã tiêu xài mấy tháng, cái gọi là gia sản còn lại không đủ để đền bù.
Vì vậy, bọn họ còn phải ký giấy nợ, sau khi mãn hạn tù vẫn phải tiếp tục trả nợ cho nàng.
A Ngư thở phào một hơi uất ức, ha hả, vứt bỏ nàng ư?
Bây giờ thì hay rồi, nàng không phải là con dâu nhà bọn họ nữa, mà là chủ nợ của nhà bọn họ.