Ban cho một cái tước vị mà thôi, đối với hoàng đế không phải là chuyện gì to tát.
Huống chi Bối Kiềm vốn dĩ cũng là huyết mạch hoàng thất.
Tuy nhiên, thấy Hàm Ninh trưởng công chúa sống tự tại như vậy, hoàng đế đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Mẫu thân, người có muốn tìm vài nam sủng không?"
Thái hậu: ???
Ngươi có muốn nghe lại xem mình vừa nói gì không?
Hoàng đế lại nói rất nghiêm túc: "Phụ thân đã qua đời nhiều năm, hơn nữa, làm hậu phi phụng dưỡng quân vương, làm sao sung sướng bằng việc nuôi nam sủng để người khác hầu hạ mình?"
"Mẫu thân đã nuôi nấng trẫm khôn lớn, ngay cả chút hưởng thụ này cũng không có, vậy trẫm làm con trai đây cũng quá bất hiếu rồi."
Thái hậu: Chính là ngươi đối với phụ thân ngươi cũng "quá hiếu thảo" rồi đó.
"Mẫu thân thích kiểu nào? Hay là trẫm tìm cho người hai người thử trước nhé?"
"Vẫn là đừng tìm nhiều quá, trước mắt một hai người thôi, quá phô trương không tốt lắm."
Thái hậu: Ngươi cũng biết là không tốt lắm à...
Nhưng sao tự dưng lại thấy rung động là thế nào?
"Chỉ là sau này nếu xuống dưới cửu tuyền gặp tiên hoàng..."
Thái hậu có chút do dự, Bối Tịnh Sơ ở trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm: 【 Đến cả soán vị g.i.ế.c vua còn làm rồi, tìm một người đàn ông thì có gì phải đắn đo? 】
Thái hậu cảm thấy vô cùng có lý.
Bà đưa ra yêu cầu của mình: "Tìm hai người trước đi, ai gia cũng muốn thử cảm giác được người khác tranh sủng vì mình."
Hoàng đế: "Con sẽ sắp xếp."
Một thời gian sau, nam sủng của Thái hậu được ngụy trang thành thái giám đưa vào Nhân Thọ Điện.
Lại đợi đến khi quy trình phong tước cho Bối Kiềm hoàn tất, Bối Tịnh Sơ đã cai sữa.
Nàng cai sữa rất ngoan, không khóc không quấy.
Không cho b.ú thì thôi, đồ ăn dặm đối với nàng còn hấp dẫn hơn nhiều.
Các cung nhân thật sự rất có tài, chỉ một món cháo mà cũng có thể vắt óc nghĩ ra đủ loại kiểu cách cho nàng.
Hôm nay Bối Tịnh Sơ ăn uống no đủ, được bế về Ngự Thư Phòng, hoàng đế vẫn còn đang vung bút lia lịa.
Tưởng công công đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.
Vừa thấy tình huống này, Bối Tịnh Sơ liền biết.
Phỏng chừng là thấy giờ cơm trưa sắp qua mà hoàng đế vẫn chưa dùng bữa.
Mà khi hắn đã nhập tâm, Tưởng công công không dám làm phiền, nếu làm gián đoạn trạng thái của hắn sẽ bị lôi ra ngoài đánh trượng.
Bối Tịnh Sơ bò đến bên chân hoàng đế, níu lấy ống quần của hắn, nhưng lúc này hắn đang ở trong trạng thái vô cùng tập trung, ngay cả con gái mình cũng không để ý.
"A a!"
【 Phụ thân, ăn cơm! 】
"A gia!"
Tiếng gọi này không giống với tiếng lòng, tiếng lòng như cách một lớp sương mù, còn âm thanh non nớt của trẻ con lại vang lên rõ mồn một bên tai.
Nét bút của hoàng đế khựng lại, mực son loang ra.
Hắn đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn đứa trẻ đang bám bên chân mình.
Hóa ra nghe con bé thực sự nói chuyện, thực sự gọi "a gia", khác hẳn với tiếng lòng.
Bối Hằng có bốn người con, bị hại c.h.ế.t mất hai.
Hôm nay, là lần đầu tiên hắn nghe thấy con mình thực sự gọi mình là "a gia".
"A gia đây."
Hắn là một người cha.
Chưa có lúc nào, ý thức này lại sâu sắc như hiện tại.
Hắn là a gia của tiểu gia hỏa này.
"Ăn pơm!" Bối Tịnh Sơ nói chuyện còn chưa quen, phát âm không rõ ràng.
Nhưng hoàng đế giao tiếp với nàng lại không hề có trở ngại.
Hắn một tay bế thốc Bối Tịnh Sơ lên: "Đi, dùng bữa thôi."
Bối Tịnh Sơ vui vẻ vỗ tay.
Sau đó người a gia khốn kiếp lại nói thêm một câu: "Con xem trẫm ăn."
Bối Tịnh Sơ rất tức giận: 【 Có thể vui vẻ chơi đùa với nhau được không! 】
"Sơ Sơ... tốt!"
"A gia... hư!"
Bối Tịnh Sơ nghiến răng nghiến lợi khó khăn nói ra mấy chữ.
Hoàng đế tán thưởng gật đầu: "Ừ, đúng đúng đúng."
Lộ ra vẻ qua loa cho có, Bối Tịnh Sơ tức giận cắn hắn một cái, để lại một bãi nước miếng trên huyền sắc long bào.
Sau khi biết nói, Bối Tịnh Sơ liền bước vào những ngày tháng chỉ biết gọi người.
Trước hết bị mang đến Nhân Thọ Điện gọi hơn nửa ngày "tổ mẫu", Phương phi nghe tin lại chạy qua để nghe nàng gọi "dì".
Chỉ riêng Chu Hoan Tửu là không nghe được tiếng gọi mà mình muốn.
"Sơ Sơ, gọi biểu cô."
Bối Tịnh Sơ tay nhỏ chỉ một cái: "Tửu Tửu!"
"Gọi biểu cô."
"Tửu Tửu!"
"Biểu cô!"
"Tửu Tửu!"
Chu Hoan Tửu nói đến mệt, Bối Tịnh Sơ cũng gọi đến mệt, lật cái bụng tròn vo nằm sấp trên mặt đất không lên tiếng nữa.
Chu Hoan Tửu: ...
Được rồi, được rồi.
Tửu Tửu thì Tửu Tửu.
Lần đầu tiên nghe được tiếng "a gia", hoàng đế rất cảm động.
Nhưng lần thứ 1000 nghe được tiếng "a gia", hoàng đế rất suy sụp.
Vật nhỏ cứ bò qua bò lại trong Tuyên Thất Điện.
Đói bụng thì: "A gia!"
Mệt mỏi thì: "A gia!"
Vui vẻ: "A gia!"
Bò quá nhanh đụng vào đầu cũng "A gia!!!!"
A gia, a gia, a gia, a gia!
Hoàng đế cảm thấy bây giờ mình nghe thấy hai chữ "a gia" là sợ hãi.
Hắn quyết đoán ném nàng cho Thái hậu.
Mau đi tìm tổ mẫu của con đi!