Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 147: Đây căn bản không phải là bạn bè

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ngày đầu tiên Bối Tịnh Sơ bị đưa đến Nhân Thọ Điện, Tửu Tửu tan học về nhà mặt mày ủ rũ, ngay cả bảo bối Sơ Sơ mà nàng yêu nhất cũng không thể khiến nàng có hứng thú hít hà.

Thái hậu vừa nhìn, biết là có chuyện lớn.

Tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản như bị tiên sinh la mắng.

"Tửu Tửu, sao dợ!"

Bối Tịnh Sơ bò đến bên cạnh Chu Hoan Tửu.

Chu Hoan Tửu không được phép bế bảo bảo, trẻ con sức yếu, sợ làm ngã nàng.

Vì vậy nàng cũng bò xuống, nói với Bối Tịnh Sơ: "Đây là tự ngươi đưa tới cửa đó nha!"

Sau đó ôm Bối Tịnh Sơ hít một hơi thật sâu!

Hít xong, tâm trạng tốt hơn một chút.

Nàng buông Bối Tịnh Sơ ra, Bối Tịnh Sơ nhanh chóng bò đi trốn bên cạnh Thái hậu.

【 Hu hu hu, đáng sợ quá~】

Thái hậu một bên vỗ lưng cho cháu gái lớn bị kinh hách, một bên quan tâm Chu Hoan Tửu: "Hôm nay sao lại không vui vậy?"

"Có ai bắt nạt con sao? Nói cho trường cô nghe xem."

Chu Hoan Tửu lắc đầu.

"Không ai bắt nạt con cả, con là cháu gái của trường cô, ai dám bắt nạt con chứ? Chỉ là con cảm thấy kỳ lạ."

"Trong học đường có một bạn học thường xuyên bị những người khác bắt nạt, có một lần con thấy chướng mắt quá nên đã ra mặt giúp cậu ấy."

"Cậu ấy rất cảm kích con, qua lại một thời gian chúng con liền trở thành bạn bè."

"Sau đó con mới biết kẻ bắt nạt cậu ấy, hai nhà họ vốn không ưa nhau."

"Những người có thể vào Hoằng Văn Quán gia thế đều không tồi, cậu ấy lại không dám phản kháng, nên cứ luôn bị mắng."

"Cậu ấy là bạn của con mà, con đương nhiên không thể ngồi yên, nên con đã giúp cậu ấy."

" Nhưng mỗi lần con giúp cậu ấy, cậu ấy lại kéo con lại nói: Thôi bỏ đi, mọi người đều là bạn học."

"Cậu ấy nói: Tửu Tửu, cậu rộng lượng một chút, chút việc nhỏ cũng đừng so đo."

Chu Hoan Tửu nhíu đôi mày thanh tú, rơi vào bối rối.

"Rõ ràng con đang giúp cậu ấy, tại sao lại nói con so đo chứ?"

"Hơn nữa vì chuyện này, tiếng tăm của con ở học đường biến thành kẻ đanh đá, được lý không tha người."

"Mọi người ngược lại khen cậu ấy có phong thái quân tử, trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền, là người rộng lượng."

Thái hậu vừa nghe liền biết học sinh kia đang có ý đồ gì.

Nhưng bà còn chưa kịp khuyên Chu Hoan Tửu, Bối Tịnh Sơ đã bò qua.

"Tửu Tửu... ngốc quá đi!"

Chu Hoan Tửu: ...

Ngươi không được lịch sự cho lắm.

Bối Tịnh Sơ ôm lấy chân của Chu Hoan Tửu.

【 Tửu Tửu ngốc của ta ơi ~】

【 Đây căn bản không phải là bạn bè. 】

【 Đây là một kẻ vừa khuyên ngươi một sự nhịn là chín sự lành, vừa ung dung hưởng thụ lợi ích mà ngươi mang lại. 】

【 Là mượn danh nghĩa bạn bè, đạp lên ngươi để nâng cao danh tiếng của hắn đó. 】

Tiểu bảo bảo nói còn chưa rõ chữ, ấy vậy mà đã ở đó thở dài như một bà cụ non.

Thái hậu thấy lạ liền qua hôn lên má nàng một cái.

"Đến cả Sơ Sơ cũng nhìn ra Tửu Tửu ngốc nghếch, Sơ Sơ thật thông minh!"

"Chụt~"

Bối Tịnh Sơ: (Vẻ mặt buông xuôi).

Cuối cùng sau khi bị Thái hậu hôn xong, Bối Tịnh Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó Chu Hoan Tửu lại nhảy tới, "Ta cũng muốn hôn!"

Bối Tịnh Sơ: !!!

"Thả ta xuống—"

"Cứu mạng—"

Thái hậu không biết Chu Hoan Tửu có thể nghe được tiếng lòng, lại phân tích cho nàng nghe một lần nữa.

Chu Hoan Tửu hiển nhiên đã nghe lọt tai, ngày hôm sau đến học đường với dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Tửu Tửu của hôm nay không phải là Tửu Tửu của ngày hôm qua!

Nàng canh đúng giờ để đến Hoằng Văn Quán, khi sắp đến giờ vào học, không ít học sinh cũng lần lượt chạy vào học đường.

Đa số đều là những người canh me đến vào phút chót.

Nhưng cũng có những người có thói quen chăm chỉ, luôn đến từ rất sớm.

Ví như người "bạn" mới của nàng, chính là một trong số đó.

Tề Vân cầm theo chút điểm tâm mình mang đến, đi tới: "Tửu Tửu, chuyện ngày hôm qua ngươi đừng giận."

"Ta chỉ là nhát gan, không dám xung đột với bọn họ."

"Phụ thân của Ân Sở là Môn hạ thị trung, quyền hành như Tể tướng, nhà ta không đắc tội nổi."

" Nhưng ta thật sự rất cảm kích ngươi, ngươi là người bạn tốt nhất của ta."

Lúc hắn nói những lời này vô cùng chân thành, trông như thể đang moi t.i.m moi gan vì muốn tốt cho ngươi.

Nếu không phải đã chịu thiệt thòi vì hắn quá nhiều lần, Chu Hoan Tửu nhất định sẽ cho rằng hắn không cố ý.

Tề Vân không để tâm đến sự cự tuyệt của Chu Hoan Tửu, con gái rất dễ dỗ.

Trước đây cũng vậy, chỉ cần nói lời xin lỗi với nàng, một lát sau nàng liền hết giận.

Tính đồng hồ cát chỉ còn lại một chút cuối cùng, Bối Kiềm mới đủng đỉnh đi vào, ngồi xuống chỗ của mình.

Cậu ta từ từ lôi ra một chiếc ly trà lớn, cho vào một ít lá trà, sau đó lấy ấm nước mình mang theo ra, rót nước vào ly.

Cuối cùng nhấp một ngụm.

"A... sảng khoái~"

Chu Hoan Tửu: ...

"Ngươi dưỡng sinh hơi sớm rồi đó."

Bối Kiềm: "Ngươi không hiểu đâu."

Các thúc thúc nam sủng trong nhà nói, đàn ông phải có thân thể tốt, sau này phu nhân mới thích.

Bối Kiềm cảm thấy rất có lý.

Tiên sinh bước vào, các học sinh im lặng lắng nghe giảng bài.

Đến giờ nghỉ trưa, Tề Vân cảm thấy Chu Hoan Tửu thế nào cũng đã hết giận, tại sao vẫn chưa đến tìm mình.

Hắn bắt đầu hơi hoảng, lại chạy đến chỗ của Chu Hoan Tửu.

"Tửu Tửu, ngươi còn giận sao?"

Thấy Chu Hoan Tửu không để ý đến mình, Tề Vân cũng nổi nóng.

"Vậy thì thôi, vốn dĩ ta cho rằng ngươi là người tốt, xem ngươi là bạn bè, không ngờ ngươi lại như vậy."

Nói xong liền đeo hòm sách lên, quay đầu bỏ đi.

Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 147: Đây căn bản không phải là bạn bè