Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 156: Sai rồi, lần sau không dám nữa

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hứa Thừa Trú tan học về nhà, bị phụ thân hỏi về thành quả hôm nay.

"Thế nào? Đã nói chuyện được với công chúa chưa?"

Hứa Thừa Trú suy tư gật đầu: "Nói được rồi ạ, công chúa còn nói con là bạn của người."

Hứa Lan Kỳ nhướng mày: "Không tồi nha, nhanh như vậy đã trở thành bạn của điện hạ rồi."

"Phụ thân, người đừng vội mừng, con cảm thấy không ổn lắm."

"Không ổn chỗ nào?"

Hứa Thừa Trú cau mày: "Không nói được, chính là cảm thấy không ổn."

Cứ có cảm giác mình bị người ta chơi xỏ.

...

Ngày thứ hai, Bối Tịnh Sơ ngủ đủ giấc mới dậy, nằm bò trên kiệu nhỏ gà gật.

"Điện hạ, đến nơi rồi."

Bối Tịnh Sơ dụi dụi mắt.

Ể?

Không đúng.

Đây không phải là Hoằng Văn Quán.

Chữ trên tấm biển nàng cũng không nhận ra, tiên sinh nói đợi nàng hai tuổi sẽ dạy nàng nhận chữ.

"Đây là đâu vậy?"

Cung nữ trả lời: "Thưa công chúa, là Hàm Trì Điện."

Ồ~ Đây không phải là nơi ở của Hiền phi sao.

Khoan đã, Hiền phi.

Ký ức tưởng đã c.h.ế.t bắt đầu tấn công nàng.

Bối Tịnh Sơ nghĩ tới lúc mình mới sinh ra không bao lâu, phụ thân đã bế nàng lên hỏi Hiền phi có muốn cho nàng luyện võ không.

Chẳng lẽ nói...

Cứu—mạng—a—

Từ cửa Hàm Trì Điện bước ra một mỹ nhân mảnh mai như Tây Thi.

Nhưng Bối Tịnh Sơ biết, mỹ nhân này có thể một quyền đ.ấ.m nàng dính lên tường, cạy cũng không ra được.

"Vào đi thôi, Đại công chúa~"

Mỹ nhân Hiền phi nói chuyện cũng rất dịu dàng, như mưa bụi Giang Nam.

Nhưng lọt vào tai Bối Tịnh Sơ thì chẳng khác gì Hắc Bạch Vô Thường đến đòi mạng.

"Phụ thân, con sai rồi!"

Nàng quay đầu chạy thẳng về hướng Tuyên Thất Điện, Hiền phi sải hai bước dài đã tóm được tấm da sau gáy định mệnh của Bối Tịnh Sơ.

"Chạy cái gì?"

"Ta đáng sợ lắm sao?"

Bối Tịnh Sơ nghe thành: Dám nói ta đáng sợ, ta đánh cho ngươi đến phụ thân ngươi cũng không nhận ra nha~

Nàng rưng rưng những giọt châu nhỏ, lắc đầu: "Không đáng sợ, một chút cũng không đáng sợ."

Hiền phi: ??? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đứa nhỏ này lại sợ nàng như vậy?

Nàng nghĩ lại, mình cũng đâu có ngược đãi nó bao giờ?

Hiền phi một tay xách Bối Tịnh Sơ vào trong.

Giống như xách một con gà con.

Nàng cảm thấy chỉ thị của bệ hạ thật hoang đường.

Lúc trước Đại công chúa mới sinh ra không bao lâu đã muốn cho người ta tập võ.

Sau khi bị nàng khuyên can, một tuổi rưỡi vẫn còn canh cánh trong lòng, lại đưa đến đây.

Cho dù là trẻ nhỏ đặt nền móng, thì bốn tuổi bắt đầu luyện là được rồi.

Đứa trẻ tuổi này thì làm được gì, đứng tấn còn không vững.

Vận động một chút là đủ rồi.

Cung nữ đặt một quả cầu nhỏ trước mặt Bối Tịnh Sơ, Hiền phi đưa cho nàng một cây gậy nhỏ hơi thô.

"Thấy cái lỗ trên mặt đất phía trước không?"

Bối Tịnh Sơ nhìn theo hướng Hiền phi chỉ, trên mặt đất được đào một cái hố nhỏ.

"Chơi đánh bóng bao giờ chưa?"

"Hôm nay công chúa chỉ cần đánh quả bóng vào trong lỗ đó là xem như thành công."

Bối Tịnh Sơ có chút cảm động, Hiền phi so với tên bạo quân chó má kia giống người hơn nhiều!

Nàng dùng đôi tay nhỏ vẫn còn mũm mĩm của trẻ con nắm lấy cây gậy, nhắm vào quả cầu rồi vung một cú toàn lực!

Quả cầu nhỏ bay theo một đường parabol, đập vào tường của Hàm Trì Điện.

Aiya, dùng sức quá mạnh.

Bối Tịnh Sơ lạch bạch chạy tới nhặt cầu, Hiền phi cũng đi theo.

Tốc độ một bước của nàng vừa vặn bằng tốc độ hai bước chạy của Bối Tịnh Sơ.

Bối Tịnh Sơ nhặt quả cầu lên, ngẩng đầu thì phát hiện, bức tường cung điện đã bị quả cầu của nàng đập lõm một hố nhỏ.

?

Sức của mình lớn vậy sao?

Chẳng lẽ là vì đã mua bùa vũ lực ở chỗ hệ thống?

Bối Tịnh Sơ ngượng ngùng xin lỗi: "Xin lỗi nha, dì Hiền phi, làm lõm một lỗ trên tường của dì rồi."

"Ta cho dì hạt đậu vàng nhỏ được không nha~"

Hiền phi là người tốt, còn chơi với nàng, Bối Tịnh Sơ bằng lòng cho nàng đậu vàng.

Sau khi nàng nói xong, ánh mắt của Hiền phi từ cái hố nhỏ kia chuyển sang người nàng.

Đôi mắt đó, phải nói thế nào nhỉ?

Sáng rực như vừa được lấy ra từ lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, quả là sáng ngời có thần.

Bối Tịnh Sơ da đầu căng cứng, có một dự cảm không lành.

"Dì Hiền phi gì chứ?"

Thôi được rồi, vừa đến đã gọi người ta là dì, đúng là không lễ phép lắm, dù sao người ta và mình cũng không thân thiết gì...

"Gọi là sư phụ."

Bối Tịnh Sơ: Hả?

Hả hả hả?

Lúc này cung nữ thông truyền: "Chủ tử, Phương quý phi cầu kiến."

"Mời vào đi."

Phương quý phi vừa vào đã chạy về phía Bối Tịnh Sơ.

"Sơ Sơ có nhớ dì không?"

"Có ạ."

"Đồ lừa đảo, nếu nhớ dì thì đã sớm đến Huân Phong Điện rồi."

Nói xong, bà đi kéo Hiền phi: "Này tỷ, tỷ kiềm chế một chút."

"Sơ Sơ còn nhỏ, tỷ đừng có luyện nó giống như luyện mấy tiểu cung nữ của tỷ đó."

Hiền phi nhíu mày: "Ta là người không biết chừng mực như vậy sao?"

"Tất nhiên là không phải."

Hiền phi nhìn về phía Bối Tịnh Sơ: "Luyện nó đương nhiên phải khắc nghiệt hơn luyện những người khác rồi."

Phương quý phi gật đầu: " Đúng vậy... Ể?"

Hiền phi vuốt tóc Bối Tịnh Sơ, như thể đang nhìn một món bảo vật hiếm có: "Một hạt giống tốt thế này, không rèn luyện cho tốt thì quả là phí của trời."

"Đã để ta gặp được, sao có thể mặc kệ nó lãng phí thiên phú của mình được?"

"Không có chuyện đó đâu."

"Sơ Nhi ngoan, sư phụ nhất định sẽ biến con thành cao thủ thiên hạ."

Bối Tịnh Sơ: 【 Ta không cần!!! 】

【 Đáng sợ quá!! 】

Âm thanh chói tai vang lên bên tai Phương quý phi, nhưng Sơ Sơ lại đang ngoan ngoãn đứng đó, một bộ dạng không dám phản kháng.

Nếu tỷ Hiền phi đã nói có thiên phú, vậy là thật sự có thiên phú.

Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy vẻ mặt của tỷ Hiền phi như sói đói nhìn thấy bảo bối thế này, tỷ ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tiểu Sơ Sơ.

Xin lỗi nha Sơ Sơ, lần này dì cũng không giúp được con rồi ~

Cũng may, những ngày sau đó cũng không đáng sợ như Bối Tịnh Sơ tưởng, có thể là vì nàng thật sự còn quá nhỏ.

Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 156: Sai rồi, lần sau không dám nữa