Hiền phi cũng không bắt nàng luyện sức mạnh, chỉ dạy nàng một số chiêu thức cơ bản, để nàng luyện tập một chút.
Sau khi được sửa lại tư thế, Bối Tịnh Sơ làm lại lần nữa, Hiền phi tán thưởng gật đầu: "Người bình thường ngày đầu tiên làm những tư thế này đều không thể duy trì được."
"Bởi vì khả năng khống chế cơ thể không đủ, con trên con đường võ học thật sự có căn cốt cực tốt."
Cả đời dạy được một đệ tử như vậy là đáng giá rồi, hoàn toàn có thể làm truyền nhân y bát của nàng.
Bối Tịnh Sơ giả vờ mệt, bắt đầu thở hổn hển.
"Được rồi, hôm nay vận động lâu như vậy, Sơ Nhi chắc cũng mệt rồi."
【 Thật ra cũng không mệt lắm đâu, hì hì! 】
Hiền phi: Ai đang nói chuyện vậy?
...
Bối Tịnh Sơ phát hiện, Hiền phi luôn có thể phán đoán được khi nào nàng mới thật sự kiên trì không nổi.
Không hổ là nữ cao thủ đệ nhất Việt Triều.
Nhãn lực thật tốt.
Thực sự có kinh nghiệm.
Bối Tịnh Sơ cảm thấy có chút... mệt mỏi, muốn lười biếng.
Nàng hắng giọng hai tiếng, nói một cách hữu khí vô lực: "Sư phụ, con mệt rồi ~"
【 Tuy rằng không mệt, nhưng mà muốn ngồi xuống ghê, luyện chiêu thức một chút cũng không thoải mái. 】
Hiền phi: ......
Nói thật, đứa nhỏ này diễn thật giống, nói không chừng đi hát tuồng cũng có thể nổi danh.
Quả thực là ranh ma quỷ quái.
Nếu không phải nàng có thể nghe thấy tiếng lòng của đứa nhỏ này, không biết sẽ bị nó trốn lười biếng bao nhiêu lần.
Lãng phí biết bao nhiêu tiềm lực.
Đây quả thực là một thần tích, nếu nàng có thể nghe thấy lời nói trong lòng của đứa nhỏ này, thì chứng tỏ nó chính là đệ tử mà trời cao ban cho nàng.
Lười biếng ư?
Không có khả năng.
Bối Tịnh Sơ luyện không biết bao lâu, lần này là thật sự mệt mỏi.
【 Sơ Sơ ta đây, đã là một Sơ phế vật rồi, hu hu hu hu hu. 】
"Được rồi, nghỉ ngơi đi."
Bối Tịnh Sơ: "Cảm ơn sư phụ! Sư phụ là tốt nhất!"
"Yêu người nha~"
Nói xong hai câu này, nàng liền "bịch" một tiếng, mềm oặt nằm xoài ra đất, trực tiếp ôm ấp thân mật với mẹ đại địa.
Xem ra là mệt thật rồi.
Xem kìa, hành hạ con bé ra nông nỗi nào rồi.
Hiền phi vuốt lương tâm của mình...
Hình như không sờ thấy.
Luyện xong, Bối Tịnh Sơ ngồi kiệu nhỏ đến Công Chúa Điện thăm muội muội.
Lúc này tiểu oa nhi còn non mềm nhất, niềm vui khi nựng trẻ con ai có thể hiểu được!
Bối Yên Vũ bây giờ đã có thể đứng, Chương phi và Ngô phi cũng lần lượt sinh hạ Đại hoàng tử và Tam công chúa.
Hai người được tấn phong thành Chương Đức phi và Ngô Thục phi.
Sau khi Đại hoàng tử ra đời, hoàng đế đã sửa lại quy tắc xếp hạng.
Hắn gộp chung hoàng tử và công chúa lại với nhau, thế là trở thành Tam hoàng tử và Tứ công chúa.
Khi Tam hoàng tử ra đời, một số người đã đoán rằng địa vị được sủng ái nhất của Đại công chúa có thể sẽ bị cướp đi.
Dù sao người do Đức phi sinh ra chính là hoàng tử duy nhất của bệ hạ cho đến nay.
Hoàng thượng đối với Tam hoàng tử quả thật vô cùng coi trọng, nhưng Đại công chúa căn bản không bị ảnh hưởng chút nào.
Người được bệ hạ tự mình nuôi nấng vẫn như cũ chỉ có một mình nàng.
Trẻ con tinh lực dồi dào, lúc Bối Tịnh Sơ đến Công Chúa Điện lại tràn đầy năng lượng.
Vừa bước vào, Bối Yên Vũ đang được ma ma trông chừng, bò khắp nơi.
Bối Tịnh Sơ vừa vào cửa, em bé nhìn thấy nàng, liền nở một nụ cười ngọt ngào.
Sau đó một giọt nước miếng, theo khóe miệng toe toét của con bé tí tách chảy xuống.
Vừa ngốc vừa đáng yêu.
Bối Yên Vũ dùng cả tay lẫn chân gắng sức bò tới, Bối Tịnh Sơ cũng đi qua đó.
Nàng định bế muội muội lên.
Ma ma ngăn lại: "Công chúa, đừng ạ."
"Người tuổi còn nhỏ, sức lực có thể không đủ, đừng để Nhị công chúa đè lên người."
"Cũng để tránh làm ngã Nhị công chúa."
Bối Tịnh Sơ thu tay lại, thật ra nàng cảm thấy mình bế nổi.
Nàng đến cả tường còn có thể đập lõm một hố, bế một đứa trẻ thì có gì mà không nổi.
Cúi đầu nhìn xuống, tiểu gia hỏa còn đang tha thiết nhìn nàng, tủi thân bĩu cái môi nhỏ.
Dường như không hiểu tại sao lại không bế mình.
Cảnh này ai mà chịu nổi!
Bối Tịnh Sơ là chịu không nổi, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hổ đi đến trước mặt ma ma.
"Ta đủ sức!"
Nhưng những lời này hoàn toàn không có độ tin cậy.
Ma ma cung kính đáp: "Nô tỳ không có nghi ngờ điện hạ, chỉ là để phòng ngừa vạn nhất."
"Cũng là vì sự an toàn của hai vị điện hạ."
Ngay sau đó bà không lên tiếng nữa, bởi vì Bối Tịnh Sơ đã ôm lấy chân của bà.
"Điện hạ, người đang làm gì vậy."
"Ái—"
Theo sau tiếng gồng sức như lúc đi vệ sinh của Bối Tịnh Sơ, hai chân của ma ma dần dần rời khỏi mặt đất.
Ma ma bị nhấc bổng: !!!
Các cung nhân khác bên cạnh: !!!
Vài giây sau, Bối Tịnh Sơ thả ma ma đang sợ hãi xuống, các cung nhân bên cạnh đều vây lại.
"Điện hạ, điện hạ người có sao không?"
Bối Tịnh Sơ ngã phịch xuống đất, thở hổn hển từng ngụm.
Lần này là mệt thật rồi.
Bối Yên Vũ thấy tỷ tỷ cũng nằm trên mặt đất, cùng độ cao với mình.
Vui mừng bò tới.
Sau đó... cả người con bé bò lên mặt Bối Tịnh Sơ.
Bối Tịnh Sơ: ...... Chết mất thôi.
Nàng sắp không thở được rồi.
Mưu sát, đây tuyệt đối là mưu sát.
Bối Tịnh Sơ vươn tay muốn đẩy vật nhỏ này xuống, nhưng em bé lại ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng không buông.
Nắm lấy mấy sợi tóc trên đầu nàng, nắm chặt cứng.
"Buông tay, buông tay, sắp hói rồi!"
Cuối cùng phải nhờ các cung nhân hợp lực mới kéo được con bé ra.
Lúc kéo ra, móng vuốt nhỏ còn nắm chặt hai sợi tóc của Bối Tịnh Sơ.
Bị một trận quậy phá như vậy, kiểu tóc của Bối Tịnh Sơ cũng rối tung.
Biến thành một cái tổ quạ.
Bối Tịnh Sơ đội cái đầu tổ quạ trở về Tuyên Thất Điện.