Hoàng đế vừa ban ra hình phạt dành cho Tiêu Hoằng và Tiêu Ninh, tin tức liền nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Chúng nhân trong kinh đều chấn động.
Ngay sau đó, lời khen ngợi vang lên không dứt, tán tụng Hoàng thượng công tư phân minh, đích thực là minh quân!
Thế nhưng, Lý phi lại phát điên.
Điên vì tức giận.
Nàng vẫn đang bị cấm túc, có thể biết được tin tức này, tự nhiên là do Ý của Thục phi.
“Tiêu Ninh! Bổn cung muốn gặp Tiêu Ninh! Lập tức cho nàng đến gặp bổn cung!”
Tiêu Ninh vừa bước vào điện Uyển Chính, liền nghe thấy tiếng gào thét the thé, khàn đặc của Lý phi.
Chốn cung đình xưa nay lạnh lẽo vô tình.
Lý phi bị cấm túc đã nhiều ngày, Nhị hoàng tử lại gặp nạn, Uyển Chính cung cũng vì thế mà nhanh chóng suy tàn, giờ phút này toát lên vẻ lạnh lẽo tiêu điều, âm u đến rợn người.
Lý phi ngã bệnh.
Khi Tiêu Ninh bước vào, cũng không khỏi giật mình kinh hãi.
Người từng là quý phi phong hoa tuyệt đại, vóc dáng đẫy đà, dung nhan diễm lệ, nay lại tiều tụy đến thảm thương. Hai má hóp lại, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, cả người trông chẳng khác nào cái xác không hồn, khiến người ta vừa nhìn đã thấy rùng mình.
“Mẫu phi.”
Tiêu Ninh vừa mới cất tiếng gọi, đã bị Lý phi giơ tay tát thẳng vào mặt một cái vang dội.
“Nó là đệ đệ ngươi! Là ruột thịt của ngươi! Ngươi vì sao lại hại nó?!” Đôi mắt Lý phi đỏ ngầu, ánh nhìn đầy cố chấp và điên dại, hận ý trong đó khiến người người kinh sợ.
Tiêu Ninh bị đánh lệch mặt sang một bên, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại Lý phi, nàng chỉ thản nhiên nói:
“Con không hãm hại nó.”
Lý phi giận điên lên, lại muốn ra tay lần nữa.
Nhưng cánh tay vừa nâng lên đã bị người bên cạnh Tiêu Ninh nhanh chóng cản lại.
Lý phi giãy giụa, nhưng không thoát được, liền quát lên: “Vô lễ! Ngươi dám vô lễ với ta!”
“Thế nào? Bây giờ đến cả ta, người cũng muốn động thủ sao? Mẫu phi?”
Tiêu Ninh ra hiệu cho thị nữ thả tay, rồi bình tĩnh nhìn Lý phi, nói chậm rãi từng chữ:
“Từ nhỏ đến lớn, người luôn thiên vị Tiêu Hoằng. Cho dù con thông minh hơn, nghe lời hơn, cưỡi ngựa b.ắ.n cung hay luận sách đối sách, con đều hơn hắn.”
“Thế mà con vẫn phải nhường nhịn, ngay cả bản kế sách con tự tay viết, cũng phải để hắn mang đi dâng lên phụ hoàng chỉ vì hắn là hoàng tử.” Trong giọng nói của nàng chứa đầy giễu cợt.
“ Nhưng mẫu phi quên rồi, con cũng là con của phụ hoàng.”
Tiêu Ninh khẽ ngẩng cao đầu:
“Những gì hắn làm được, con cũng làm được.”
“Thậm chí, con còn mạnh hơn hắn.”
Lý phi sững người tại chỗ, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “Ngươi... ngươi... ngươi…”
“Mẫu phi chỉ có hai đứa con, giờ đã phế một.” Tiêu Ninh nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng không chút d.a.o động:
“Người không còn lựa chọn nào khác.”
“Vậy nên... hãy giao người của mẫu phi cho con.”
Tạ Dĩnh vốn tưởng rằng mấy vị tiểu thư sẽ còn ở lại Đông Cung thêm nhiều ngày, đợi cho đến khi thái tử chọn trúng một người, hoặc đợi hoàng thượng chỉ định một người trong số đó làm trắc phi của thái tử.
Nào ngờ chỉ mấy ngày sau, từng nhà liền phái người đến đón các tiểu thư về.
Chỉ trừ Tạ gia.
Vệ Sàm cùng vài người đến cáo biệt Tạ Dĩnh, lúc này mới thấp giọng nói:
“Là ý của bệ hạ.”
“Nghe nói mấy hôm trước, điện hạ đã nhập cung, diện thánh.” Nói đến đây, khóe môi Vệ Sàm khẽ cong lên, trong mắt ánh lên ý cười.
Tạ Dĩnh khẽ sững người.
Chuyện này … nàng thật sự không hề hay biết.
Vệ Sàm nói xong thì cáo từ rời đi, cả Đông Cung phút chốc trở nên yên ắng hẳn.
Tạ Dĩnh đứng dậy, chậm rãi bước về phía thư phòng.
Nắng hè gay gắt, đi được một đoạn ngắn mà nàng đã lấm tấm mồ hôi. Vừa vào đến thư phòng, hơi mát từ băng đặt trong phòng liền xua tan nóng bức.
Nhưng trong thư phòng, điện hạ lại chẳng có mặt.
“Điện hạ đâu rồi?” – Tạ Dĩnh hỏi Tư Nam.
Tư Nam ra vẻ vô tội: “Vừa rồi điện hạ còn ở đây mà.”
Ánh mắt Tạ Dĩnh lướt qua bàn cờ còn dang dở, chén trà nóng trên bàn vẫn còn bốc hơi.
Rõ ràng là điện hạ đang tránh mặt nàng.
“Nếu điện hạ đã không muốn gặp ta, vậy thì ta quay về”
Lời còn chưa dứt, bên cửa thư phòng đã có thêm một bóng người.
Chính là Tiêu Tắc
Tư Nam thấy vậy, lập tức kéo Trúc Thanh lui ra, nháy mắt liền biến mất, để lại không gian cho phu thê hai người.
Hai người cứ thế đứng đối diện, ánh mắt giao nhau, không ai mở lời trước.
Ngay khi Tạ Dĩnh định cất tiếng, cả người nàng bỗng rơi vào một vòng tay ấm áp.
Vòng tay của điện hạ ấm nóng, rắn rỏi, mang theo một loại cảm giác an yên khiến người ta muốn dựa vào. Mùi hương quen thuộc vây lấy nàng, khiến lòng nàng run lên.
Tạ Dĩnh theo bản năng cũng đưa tay ôm lấy Tiêu Tắc.
Hình như… nàng nhớ chàng nhiều hơn mình tưởng, dù là trái tim đang đập rộn ràng hay thân thể mềm nhũn lúc này, đều đang nói cho nàng biết điều đó.
Tay nàng khẽ đưa lên, ôm lấy cổ Tiêu Tắc, ngẩng đầu chủ động hôn lên môi chàng …
Có lẽ do mang thai, nàng càng trở nên nhạy cảm, dễ rung động hơn thường ngày.
Mà nàng đã chủ động thế này rồi, Tiêu Tắc sao có thể nhẫn nhịn thêm?
Những ngày qua, chàng vẫn lén ôm Thái tử phi ngủ trong đêm, mỗi sáng đều phải thức dậy đi dội nước lạnh.
Giờ thì… thật sự sắp nhịn đến hỏng người rồi.
Lửa tình như sấm sét giáng xuống, không lời nào thốt ra, chỉ còn lại nụ hôn cuồng nhiệt, quấn quýt chẳng rời.
Đến khi mọi âm thanh trong thư phòng lặng xuống, bên ngoài đã là giờ dùng bữa tối.
Trong thư phòng, xiêm y vương vãi khắp nơi, nhiều chỗ đã bị xé rách, cảnh tượng vừa mê ly vừa ngập tràn ám sắc.
Tạ Dĩnh khoác tạm ngoại bào của Tiêu Tắc, trên cổ và vai lộ ra vô số dấu vết mờ ám, ái muội không thể che giấu.
Khuôn mặt nàng ửng hồng, ánh mắt và khóe môi đều như nhuộm xuân ý, thỏa mãn và mềm mại.
Tiêu Tắc đưa tay từ vòng eo mềm mại của nàng dịch lên phần bụng nhô cao, lòng bàn tay vừa chạm vào làn da căng mịn liền cảm nhận được một chuyển động rất khẽ dưới lớp da non nớt ấy.
Là thai động.
Khóe môi Tiêu Tắc nhẹ cong, cúi đầu khẽ hôn lên nơi ấy.
“Điện hạ…”
Giọng Tạ Dĩnh khàn khàn, mang theo vẻ lười biếng sau cuộc hoan ái.
Nàng vừa cất tiếng, đôi môi liền bị chàng chặn lại. Tiêu Tắc hôn nàng thêm một lần nữa, rồi mới nhẹ giọng nói:
“Hôm đó ta vào cung gặp phụ hoàng, nói với người rằng… ta sống không nổi nữa rồi.”
Lần này, chính Tạ Dĩnh là người ngẩng đầu, chủ động chặn lại đôi môi Tiêu Tắc.
Tiêu Tắc đưa bàn tay to lớn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ngón tay len lỏi qua từng sợi đen mượt:
“Dĩnh Dĩnh, trẫm chẳng cần ai cả.”
“Ngoài nàng.”
Những ngày qua, chàng đã sớm tha thứ cho nàng trong lòng hết lần này đến lần khác.
Chàng đã hoàn toàn bại trận dưới tay nàng.
Có thể có được Tạ Dĩnh , với chàng mà nói, chính là niềm vui hiếm hoi duy nhất còn sót lại trong quãng đời này.
Từng lời của Tiêu Tắc nặng nề rơi xuống tim nàng, khiến đầu óc Tạ Dĩnh như choáng váng, cả người bồng bềnh như lạc vào giấc mộng.
Nàng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng Điện hạ không phải chỉ nói suông. Mọi điều chàng đã làm, từ lâu đã minh chứng cho tất cả trong lúc nàng không hay biết, chàng vẫn luôn lặng lẽ vì nàng mà gánh vác, mà hy sinh.
Còn nàng thì…
Tạ Dĩnh nhào vào lòng Tiêu Tắc, ôm thật chặt, giọng nghẹn ngào:
“Điện hạ…”
Sau khi thu dọn chỉnh tề, hai người cùng ngồi lại dùng bữa tối, lúc này mới bắt đầu nhắc đến sự tình gần đây trong kinh thành.
“Tiêu Hoằng đã dâng sổ sách lên, nên bệ hạ mới ra tay cảnh cáo Tiêu Ninh.” Tạ Dĩnh chậm rãi nói.
Tước bỏ phong hào, gấp gáp định hôn sự, tất cả đều là lời cảnh tỉnh dành cho Tiêu Ninh.
Thế nhưng, dù là cảnh cáo, Hoàng thượng vẫn âm thầm che giấu chuyện này đủ thấy trong lòng người, Tiêu Ninh vẫn là đứa con được yêu thương thật lòng.
Tiêu Tắc gật đầu:
“Người phụ trách giam giữ Tiêu Hoằng là Kim Ngô Vệ.”
Là đơn vị trực thuộc hoàng đế, trung thành không hai.
Tạ Dĩnh phản ứng rất nhanh:
“Là để bảo vệ?”
Dù đã bị tước danh vị, giáng làm thứ dân, nhưng chí ít vẫn còn giữ được mạng.
Dựa theo thái độ hiện tại của Hoàng thượng, chỉ cần Tiêu Hoằng biết điều, sống lặng lẽ nốt quãng đời còn lại, thì cơm áo chẳng thiếu, cuộc sống cũng chẳng đến nỗi nào.
Tiêu Tắc khẽ cười:
“Chỉ sợ lòng thương con của phụ hoàng, cuối cùng lại thành công cốc.”
Tính nết Tiêu Hoằng, sao có thể cam tâm bị giam cầm cả đời?
Nếu hắn không giở trò, thì tên Tiêu Tắc của chàng có thể viết ngược lại.
Nhưng thế cũng tốt.
Tiêu Hoằng sống, chính là một tai họa.
“Điện hạ,” Tạ Dĩnh đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm túc:
“Chi bằng… ta giúp một tay cho Tiêu Hoằng đi.” — Giờ gọi là “Nhị hoàng tử” đã không còn phù hợp nữa.
“Chuyện dịch bệnh, thiếp thực sự cảm thấy không giống do hắn làm.”
Ánh mắt Tiêu Tắc trầm xuống, trong giọng nói mang theo vài phần khó hiểu:
“Dĩnh Dĩnh lại tin hắn như vậy...”
Tạ Dĩnh cong cong khóe môi, đôi mắt cong cong như trăng non, giọng nói khẽ khàng lại mang theo ý cười khó giấu:
“Điện hạ, chàng đang... ghen sao?”