Ở trong đó, nhiệm vụ của tôi là ngồi trước đống thịt chờ lọc xương cao như núi, dùng con d.a.o nhỏ để tách xương ra khỏi thịt, tay phải đưa lên xuống liên tục. Để tìm cách ra d.a.o đỡ tốn sức hơn, tôi thậm chí còn học được cách tìm các khe xương. Đến cuối cùng, tôi còn nghi ngờ mình có dòng m.á.u của Bào Đinh.
Nhưng nói cho cùng, cả hai đều là công việc không hề nhẹ nhàng.
Nếu không thì bà chủ sao lại nhiệt tình trực tiếp cho tôi vào làm chính thức như vậy.
"Chị Trương không cần đâu, em làm ở công trường tốt lắm. À, hôm nay có con vịt nào bị lọc hỏng không ạ? Em mua một ít."
Chị Trương nghe tôi nói vậy, mặt lập tức lạnh đi, rất thiếu kiên nhẫn chỉ vào cái thùng lớn màu xanh không xa.
Tôi miệng không ngừng cảm ơn, rồi xách túi lớn của mình đến bên thùng.
Cái thùng này đã bị siro và dầu mỡ bám đầy, gần như không thể nhìn rõ màu sắc ban đầu.
Tôi lục lọi bên trong, cố gắng tìm một hai con vịt còn tương đối nguyên vẹn.
Tôi lục lọi không theo quy tắc nào cả, những con vịt mới, nguyên vẹn không ngừng thay thế những con không tốt bằng ở trong túi, cứ vậy mà nhét đầy túi.
Bà chủ mặc cho tôi lục lọi, toàn bộ sự chú ý của cô ấy đều tập trung vào điện thoại, dù sao thì đây vốn dĩ là thứ sẽ bị vứt đi cho chó ăn.
Chó sẽ không kén chọn thịt hôm nay có tươi hay không.
Cuối cùng sau khi chọn xong, tôi quay người rời đi.
Những thứ mà người khác không thèm để mắt, lại là nguồn năng lượng của tôi.
Phải ăn chứ, nếu không thì lấy đâu ra sức mà lọc xương?
***
Mang xương về nhà, bố vẫn còn đang ngủ, cái bếp đơn giản nằm ngay cạnh đầu ông.
Mặc dù ông là người câm điếc, nhưng tôi cứ đi lại bên cạnh ông, cũng không được tốt lắm.
Tôi bước vào căn phòng nhỏ bên trong, nằm xuống chiếc giường gỗ rộng 90 cm.
Từ lần đầu tiên tôi có kinh nguyệt, bố đã rất chu đáo nhường cho tôi căn phòng duy nhất trong ngôi nhà tồi tàn này, còn ông thì tự mình kê một tấm ván giường đơn sơ bên cạnh bếp lò ngoài trời.
Ông không nghe được, không nói được, nhưng lòng vẫn lương thiện hơn bao nhiêu con người ở ngoài kia.
Tôi chợp mắt khoảng nửa tiếng rồi lại đứng dậy.
Khuôn mẫu đã dựng ngày hôm qua, hôm nay phải đổ bê tông, tôi tốt nhất vẫn tự mình đến giám sát.
Trên công trường, ánh nắng ban mai rải khắp mặt đất, tiếng gõ giòn tan liên tục vang lên.
Khi tôi đến, xe trộn bê tông đã bắt đầu đổ bê tông vào khuôn.
Ông chủ thầu thấy tôi đến, vỗ vai tôi: "Cô bé này giỏi thật, một đêm làm được nhiều như vậy."
Tôi cười ngượng nghịu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mẫu vừa dựng xong ngày hôm qua.
Đây là một tòa nhà 6 tầng, hôm qua tôi dựng mô hình ở tầng bốn.
Lúc đó trời tối chưa nhìn rõ, bây giờ đứng dưới lầu mới phát hiện ra, tầng bốn này thật sự rất cao.
"Ấy, ấy, dừng lại!"
Đột nhiên có tiếng gọi từ trên lầu vọng xuống, cả người tôi lập tức căng thẳng.
Tại sao lại không tiếp tục nữa? Bỗng dưng dừng lại giữa chừng như vậy là phát hiện ra điều gì sao?
Ông chủ thầu chạy phía trước, tôi nắm chặt hai tay do dự phía sau.
Nên chạy ngay lập tức, hay nên đi theo xem thử?
Thời gian dường như ngưng đọng, cũng dường như bị kéo dài vô tận.
Ngay khi tôi đang do dự, đột nhiên có một người được khiêng xuống từ trên lầu. Người đó dường như đã ngất xỉu, nhưng vẫn có những giọt siro lớn chảy ra từ vết băng bó sơ sài trên đầu.
Ông chủ thầu vừa lầm bầm chửi rủa vừa đi phía trước, dường như đang gọi điện thoại cho bệnh viện.
Sau khi nhóm công nhân đó đưa người bị thương đi, ông chủ thầu lại quay lại vị trí ban nãy.
Nhưng lần này ông ta không còn tâm trạng tốt như ban nãy nữa, liền đến gần tôi, thúc vào một cái: "Đứng ngẩn ra làm gì! Hết việc để làm rồi à!"
Tôi cười ngượng ngùng: " Tôi cứ tưởng việc hôm qua của mình có vấn đề, suýt nữa thì sợ c.h.ế.t khiếp."
Ông chủ thầu không để ý đến tôi, chỉ ra hiệu cho xe trộn bê tông tiếp tục.
Đến trưa, phần mô hình tôi làm hôm qua cuối cùng cũng được đổ hoàn tất.
Trên đường về nhà sau khi thu dọn đồ đạc, một người bạn đồng nghiệp hỏi tôi tại sao lại vui vẻ đến vậy, tôi nói rằng khuôn mình dựng không bị rò rỉ chút nào, thật sự rất vui.
Người bạn đồng nghiệp cười khẩy một tiếng.
Nhưng khi đến gần nhà, chiếc xe cảnh sát màu trắng sọc xanh đậu trước cửa khiến thần kinh tôi lại căng thẳng.
"A ba a ba." Tiếng bố tôi vọng ra từ căn phòng chật hẹp, sau đó là một giọng nói quen thuộc.
"Cụ ơi, chúng cháu chỉ đại diện cho chính quyền đến thăm hỏi, không có ý gì khác đâu ạ!"
Việc thăm hỏi hộ nghèo khi nào thì đến lượt cảnh sát quản lý vậy?
Bố tôi có thể hiểu được vài câu khẩu hình, sau khi biết ý định của cảnh sát, cảm xúc của ông cũng ổn định lại.
Tôi đẩy cửa bước vào, trên nền nhà vốn đã không rộng rãi lại chất đầy những hộp quà màu đỏ. Hai viên cảnh sát mà tôi gặp ở đồn cảnh sát hôm đó đang đứng trong nhà.
Không phải bố tôi không tiếp đãi tốt, mà căn nhà của chúng tôi quả thật không còn chỗ nào để ngồi nữa.
"Tiểu Lệ về rồi à? Hôm đó cháu rời cục, cục thấy tình hình của cháu đặc biệt, nên đặc biệt đến thăm hỏi một chút." Đội trưởng Trương cười nói.
Tôi gật đầu, e rằng sự thật không đơn giản như vậy.
Bởi vì trên mặt viên cảnh sát trẻ tuổi kia hiện rõ vẻ cảnh giác và đề phòng.
"Có phải vì vụ án mất tích của Hạ Quyên không?"
Tôi nói thẳng vào vấn đề: "Nếu cảm thấy cháu có hiềm nghi, cứ việc đưa cháu về cục."
"Ờ...haha, chỉ là tiện thể, tiện thể thôi."
Đội trưởng Trương cười ngượng ngùng đánh trống lảng, sau đó đá vào chân viên cảnh sát nhỏ phía sau, viên cảnh sát nhỏ quay đầu đi chỗ khác.