ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ PHỤ NỮ NỔI GIẬN

CHƯƠNG 10

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, tôi giải thích:

"Trước đây, khi kết hôn, Hà gia đã tặng cho nhà họ Chu 5% cổ phần của Hà thị. Anh trai tôi lại mua thêm cổ phần trên thị trường và tặng tôi. Cộng thêm 2% trong di chúc của Hà Truyền Thịnh và 4% của hai đứa trẻ, tôi hiện nắm trong tay tổng cộng 15% cổ phần, nhiều hơn bất kỳ ai trong các người."

Chị dâu cả lạnh lùng đáp:

"Thì sao? Dù cô có nhiều cổ phần đến đâu, hội đồng quản trị vẫn do người nhà họ Hà chi phối."

Anh trai tôi cười khẩy:

" Tôi khuyên các người nên bán hết cổ phần cho tôi. Để lại chỉ tổ lỗ vốn."

Hà phu nhân phản bác:

"Cậu nói bậy! Sao Hà gia lại lỗ được? Chúng tôi có một dự án lớn sắp hoàn thành…"

Anh tôi cắt ngang:

"Dự án lớn? Ý bà là hợp tác với Chu gia? Nếu chúng tôi hủy hợp đồng, hàng hóa sẽ chất đống trong kho thì sao?"

Trước khi rời đi, anh tôi để lại một chồng danh thiếp:

"Đây là danh thiếp trợ lý của tôi. Ai muốn bán cổ phần, cứ liên hệ. Tôi sẽ đưa giá tốt, nhưng thời hạn chỉ đến trước khi Ủy ban Chứng khoán công bố thông tin vào tuần sau."

—---------------

Ngồi trong xe trên đường về, tôi và anh trai thảo luận kế hoạch tiếp theo.

Tôi chân thành chúc mừng anh:

"Anh lần này thu mua được Hà thị, chắc chắn sẽ được ba khen ngợi hết lời."

Anh cười:

"Cũng nhờ em cả. Nếu không phải em cảm hóa được Hà Truyền Thịnh sau khi sinh con, khiến anh ta lập di chúc, thì hôm nay còn nhiều chuyện phải tranh đấu."

Tôi thở dài:

" Nhưng anh cũng đừng chủ quan. Nghe nói anh hai vừa ký được một dự án lớn ở nước ngoài, tạm thời áp đảo anh rồi đấy."

Anh tôi nhíu mày khó chịu:

"Không biết anh ta mời được cao nhân nào mà có thể xử lý mọi chuyện gọn gàng như vậy."

Tôi cười nhẹ:

"Thế mới nói, ngoài trời còn có trời. Anh phải luôn nỗ lực, tương lai của em và hai đứa nhỏ đều dựa vào anh đấy. Cố lên nhé!"

—---------------

Một năm sau, tập đoàn Chu chính thức thâu tóm tập đoàn Hà.

Tôi lại đến viếng mộ Hà Truyền Thịnh.

Tôi mở miệng định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Cơn mưa bụi nhỏ rơi nhẹ trên mặt, lúc này tôi mới nhận ra mình không mang ô. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy một người mà không ngờ sẽ xuất hiện ở đây.

"San San, em có hối hận không?"

"Không, đã đi đến bước này rồi, chúng ta không còn đường lui, chỉ có thể tiến lên phía trước."

"Vậy đi thôi, đến giờ họp cổ đông rồi. Lần này, em là nhân vật chính."

Tôi bước đi bên cạnh anh ấy, vừa đi vừa nói:

"Anh à, thật ra em chưa từng muốn Truyền Thịnh phải chết. Em sợ rằng nếu bọn trẻ không có cha, điều đó sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự trưởng thành của chúng…"

—---------------

Hội đồng cổ đông của tập đoàn Chu.

Tôi bước vào phòng họp, đi thẳng đến vị trí bên cạnh anh trai và ngồi xuống.

"Anh đã kéo được bao nhiêu người rồi?"

"30%. Cộng với chúng ta, tổng là 40%. Chắc chắn sẽ áp đảo thằng hai."

Tôi giơ ngón tay cái lên:

"Anh giỏi thật đấy!"

Lúc này, cha tôi đứng lên bục và tuyên bố:

"Hôm nay, chúng ta sẽ bỏ phiếu để quyết định ai sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch tiếp theo của tập đoàn Chu."

"Mời những cổ đông bỏ phiếu trắng giơ tay."

Tôi đếm sơ qua, tổng cộng có 25 phiếu trắng, chiếm 25%.

Còn lại 75% phiếu sẽ được chia như thế nào đây?

"Mời những người ủng hộ ông Chu Tần Ngạn giơ tay."

Tôi tiếp tục đếm, được 35%. Không tệ.

Thấy tôi vẫn chưa giơ tay, anh trai tôi bắt đầu sốt ruột, thì thầm giục:

"San San, đừng đùa nữa, mau giơ tay lên đi!"

Tôi mỉm cười nói:

"Anh à, em chưa bao giờ nói là sẽ ủng hộ anh mà."

Anh mở to mắt, như thể muốn nhìn thấu xem tôi đã bị anh hai mua chuộc thế nào.

"Thằng hai cho em giá bao nhiêu, anh trả gấp đôi! Làm ơn, giơ tay lên đi!"

Tôi thản nhiên đáp:

"Anh à, đừng nói mấy lời ngốc nghếch nữa."

Người kiểm phiếu thông báo:

"Số phiếu ủng hộ ông Chu Tần Ngạn: 35 phiếu. Mời những người ủng hộ ông Chu Tần Thương giơ tay."

Tôi giơ tay lên.

Trong ánh mắt không thể tin nổi của anh trai, người kiểm phiếu thông báo lần nữa:

"Số phiếu ủng hộ ông Chu Tần Thương: 40 phiếu."

" Tôi xin tuyên bố, từ hôm nay, ông Chu Tần Thương sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Chu."

—---------------

Sau cuộc họp, anh trai tôi ngồi gục xuống ghế, không nhúc nhích. Tôi ở lại cuối cùng để nói chuyện với anh.

Tôi ngồi đối diện, chờ anh cất lời:

"Tại sao? Tại sao em phản bội anh?"

Tôi nhìn thẳng vào anh, trả lời:

"Trong lòng anh không rõ sao?"

Anh ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đầy tia máu:

"Chu San San, anh đã làm gì sai với em để em trả thù anh như thế này?"

Tôi khẽ cười:

"Mối thù giữa chúng ta lớn lắm đấy. Ví dụ như, thù g.i.ế.c chồng chẳng hạn?"

Anh cười khẩy:

"Em biết rồi? Nhưng anh không tin em sẽ vì một kẻ từng phản bội mình mà trả thù anh."

Tôi giả vờ suy nghĩ:

"Nếu chuyện đó không tính, thì còn mối thù anh tính đưa em cho Lý Xương Thịnh thì sao? Hay thù anh để một người phụ nữ từng nghiện tiếp cận con trai em?"

Anh im lặng một lúc, rồi hỏi:

"Em biết từ khi nào?"

"Ngày em đến gặp cha để lập lời thề, ông ấy nói rằng nhà không hề có ý định gả em cho Lý Xương Thịnh, lúc đó em mới nhận ra anh và chị dâu đã lừa em."

"Vậy tại sao em không vạch trần anh?"

"Vì khi đó, quyết định đó rất có lợi cho nhà họ Chu. Em không thể từ chối, nên đã đồng ý cưới. Nhưng em không ngờ giao dịch giữa anh và Lý Xương Thịnh lại kéo dài đến ba năm sau."

Tôi tiếp tục kể:

"Còn về Tả Tình, là anh đưa cô ta về nước, đúng không? Cô ta thất bại ở nước ngoài, anh giúp cô ta làm giả lý lịch, che giấu quá khứ, rồi để cô ta tiếp cận con trai em. Anh biết chắc rằng em sẽ phát hiện và đuổi cô ta đi. Sau đó, anh kích động cô ta, khiến cô ta g.i.ế.c c.h.ế.t Hà Truyền Thịnh."

Tôi nhếch môi:

"Cuối cùng, anh định lợi dụng em thâu tóm Hà thị, giúp anh kế thừa tập đoàn Chu, sau đó đưa em lên giường của Lý Xương Thịnh, đúng không?"

Anh chậm rãi nói:

"Không hổ là em gái anh, phân tích kế hoạch của anh chính xác đến từng chi tiết."

Tôi nhắc nhẹ:

"Cũng không tệ lắm. Nhưng anh còn nhớ từng khen em là 'cao nhân' không?"

Anh trợn tròn mắt:

"Người đứng sau thằng hai là em? Em đã đứng về phía nó từ lâu? Tại sao? Nó đã cho em thứ gì để em phải cống hiến cho nó?"

Tôi bình thản đáp:

"Anh ấy không cho em gì cả, ngoài một lời hứa. Anh ấy hứa sẽ để mẹ con em sống yên ổn đến cuối đời. Đây là điều anh không thể cho em."

Anh cười lạnh:

"Em tin lời hứa của nó? Em không sợ nó sẽ lợi dụng em xong rồi vứt bỏ như anh à?"

Tôi cười nhẹ:

"Anh hai là người thông minh, anh ấy biết rằng em có thể kéo anh xuống, cũng có thể kéo anh ấy xuống. Anh ấy sẽ không dễ dàng khiêu khích em. Chỉ riêng điểm này, anh ấy đã hơn anh rồi."

Anh trai tôi mặt mày xám xịt, ngồi bất động, chờ đợi phán quyết của tôi.

Tôi đứng lên, nhìn anh từ trên cao:

"Anh biết sai lầm lớn nhất của anh là gì không?"

"Là gì?"

"Anh đã chọn sai người để lợi dụng. Tôi, Chu San San, sẽ không bao giờ để bất kỳ ai kiểm soát mình."

Tôi nhấn mạnh:

" Tôi đã tố giác những gì anh làm với cảnh sát rồi. Họ sẽ sớm đến bắt anh."

Ngay khi tôi nói xong, một nhóm cảnh sát xông vào phòng họp, bắt giữ anh trai tôi.

Mọi chuyện đã được định đoạt.

Trước khi rời đi, tôi nhìn anh lần cuối:

"Anh à, một lời khuyên cuối cùng, đừng bao giờ đối đầu với phụ nữ."

—---------------

Sau khi anh hai tiếp quản tập đoàn Chu, việc đầu tiên anh làm là đánh sập tập đoàn Lý. Cuối cùng, công ty hợp tác với Chu thị lại là tập đoàn Triệu, coi như lời cảm ơn của tôi dành cho bà Triệu vì đã giúp tôi " ra mặt" trong vụ việc ở trường mẫu giáo.

Anh cả bị kết án tù và phải ngồi vài năm. Sau khi ra tù, anh trở nên trầm tính hơn, chuyên tâm chăm sóc hai cụ già. Hằng năm, anh sống dựa vào cổ tức từ cổ phần trong gia tộc, cuộc sống cũng tạm ổn.

Hà Khải Hoàn sắp lên cấp ba. Tôi rất nghiêm túc hỏi thằng bé về kế hoạch tương lai:

"Con muốn thi năng khiếu vào các trường nghệ thuật, hay muốn thi đại học để học một ngành khác? Hoặc nếu con muốn, có thể du học sau khi tốt nghiệp cấp ba. Dù con chọn gì, mẹ đều ủng hộ."

Khải Hoàn trả lời với khuôn mặt đầy nghiêm túc:

"Mẹ, con thích vẽ tranh, con muốn thi vào trường nghệ thuật."

"À? Vậy tài sản lớn thế này của mẹ, để ai thừa kế đây…"

Thằng bé cười và đáp ngay:

"Thì để em trai thừa kế chứ sao. Dù sao con cũng không thích mấy thứ đó. Con chỉ thích sống tự do tự tại, giống như thầy giáo của con, đi khắp thế giới tổ chức triển lãm tranh. Còn mấy chuyện kinh doanh của mẹ, con không có hứng thú đâu."

Tôi giả vờ tiếc nuối, nhưng mỉm cười nói:

"Được thôi, vậy khi con đủ tuổi, mẹ sẽ chuyển 2% cổ phần vào tên con. Đây là phần mà ba con để lại cho con. Không được từ chối đâu nhé."

"Dạ, con biết rồi."

Tôi thầm nghĩ:

Khải Hoàn à, con đã chọn con đường của mình, mẹ tôn trọng quyết định này. Nhưng sau này khi con lớn, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện giành tài sản của em trai con. Nếu không, mẹ sẽ rất giận đấy…

HẾT,

ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ PHỤ NỮ NỔI GIẬN

CHƯƠNG 10

Chương trước
Chương sau