ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ PHỤ NỮ NỔI GIẬN

CHƯƠNG 9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Cầm lấy đi, coi như phần thưởng vì đã sinh cho tôi một đứa con trai ngoan. Đừng chê ít, vì cô cũng chỉ đáng giá chừng đó thôi."

Cô ta run lên vì giận:

"Cô dám đối xử với tôi thế này? Hà Truyền Thịnh sẽ không tha cho cô đâu!"

Tôi cười nhạt:

"Cô nghĩ anh ấy vẫn yêu cô sao? Cô lấy đâu ra tự tin vậy? Cô không biết rằng Hà Truyền Thịnh chuẩn bị kiện cô tội trộm cắp tài sản à? Lần sau hẹn gặp ở đồn cảnh sát nhé, cô Tả."

Chiều hôm đó, tôi cùng Hà Truyền Thịnh mang chứng cứ đến trình báo tại đồn cảnh sát.

—---------------

Khi đến cổng đồn cảnh sát, anh nói để quên thứ gì trên xe và quay lại lấy. Tôi đứng chờ trước cổng.

Chỉ vài giây sau, một chiếc xe lao nhanh đến, đ.â.m vào Hà Truyền Thịnh, hất anh văng ra xa.

Tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Người phụ nữ bước xuống xe là Tả Tình. Cô ta không thèm liếc nhìn người vừa bị đâm, mà rút d.a.o từ trong xe chạy thẳng về phía tôi.

Tôi hoảng hốt chạy vào đồn cảnh sát cầu cứu. Phải đến 4-5 cảnh sát mới khống chế được cô ta.

Nhìn cô ta bị đè xuống đất mà vẫn cố vùng vẫy, khuôn mặt nhăn nhó đầy điên loạn, tôi chợt nhận ra trạng thái bất thường của cô ta.

Một cảnh sát lớn tuổi lên tiếng:

"Báo với đội phòng chống ma túy ngay."

Nghe vậy, tôi bủn rủn cả chân. Nghĩ đến việc cô ta từng ở cạnh An An, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Một nữ cảnh sát dìu tôi dậy, đưa cho tôi cốc nước nóng và an ủi:

"Yên tâm, chúng tôi đã gọi xe cấp cứu cho chồng cô. Sẽ có người đi cùng cô đến bệnh viện. Đừng lo lắng, anh ấy sẽ ổn thôi."

Tôi ngồi trước phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn Hà Truyền Thịnh đang nằm bất động với những ống dẫn chằng chịt khắp người.

Một bàn tay đặt lên vai tôi:

"Đừng buồn, chúng ta còn việc quan trọng hơn phải làm."

—---------------

Hà Truyền Thịnh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt nửa tháng, cuối cùng vẫn không qua khỏi.

Ngày hạ táng, tất cả người nhà họ Hà đều có mặt tại nghĩa trang.

Tôi đã khóc liên tục ba ngày liền, mắt sưng đỏ như quả đào. Khải Hoàn và An An cũng khóc không ngừng bên cạnh tôi.

Hà lão gia và Hà phu nhân, đầu bạc tiễn đầu xanh, không khí tang thương lan tỏa khắp nơi.

Đột nhiên, một giọng nói bất hòa vang lên:

"Ba, mẹ, giờ lão Tam đã mất, cổ phần của anh ấy có lẽ cần được phân chia lại, đúng không?"

" Đúng vậy, không thể để rơi vào tay người ngoài được."

Người vừa lên tiếng là anh cả nhà họ Hà và vợ anh ta. Vừa lo tang lễ cho Hà Truyền Thịnh, họ đã nghĩ ngay đến cổ phần trong tay anh ấy.

Tiếng khóc lặng đi, không khí như bị bóp nghẹt bởi sự im lặng nặng nề.

Tôi lau nước mắt, xoay người lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh cả, hỏi:

"Ý của anh là gì? Anh nói tôi là người ngoài thì thôi, chẳng lẽ Khải Hoàn và An An cũng là người ngoài sao?"

Ánh mắt tôi quét qua tất cả người nhà họ Hà, nhưng không ai dám đối diện với tôi, kể cả Hà lão gia và Hà phu nhân.

Trong lòng tôi bật cười lạnh lẽo:

Không trách được vì sao Hà Truyền Thịnh không muốn qua lại nhiều với họ hàng. Đây đâu phải là người thân, mà là một bầy sói hổ chỉ chực nuốt sống người khác.

Tôi nói với họ rằng chuyện này cần được bàn bạc thêm, mời họ về nhà cũ của Hà gia chờ, tôi lo xong tang lễ sẽ đến.

Họ rất sẵn lòng rời đi, không ai ở lại thêm giây nào.

Tôi đưa An An và Khải Hoàn về nhà họ Chu, dặn bảo mẫu chăm sóc tốt hai đứa trẻ, rồi thay trang phục, trang điểm kỹ càng. Cùng anh trai và luật sư, tôi đến nhà cũ của Hà gia.

Vừa bước vào, tôi cảm nhận rõ ánh mắt tham lam của họ đang nhìn mình, như thể tôi là một con mồi ngon.

Nhưng khi luật sư của tôi công bố di chúc của Hà Truyền Thịnh, vẻ mặt của họ ngay lập tức đông cứng lại.

—---------------

"Cái gì? Anh nói lão Tam đã sớm lập di chúc, chia đều cổ phần cho Chu San San và hai đứa trẻ, trước khi con cái trưởng thành thì Chu San San sẽ thay mặt quản lý?"

"Chuyện này xảy ra khi nào? Sao chúng tôi không biết?"

"Chu San San, là cô đúng không? Cô đã làm giả di chúc này!"

"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Tôi tháo kính râm, từ tốn cất vào túi, không hề đáp lại những lời buộc tội.

Anh trai tôi, với tư cách là người phát ngôn của tôi, bình tĩnh nói:

"Di chúc này đã được lập từ trước, các người không cần nghi ngờ. Nếu chúng tôi dám công khai nó, nghĩa là đã qua kiểm chứng pháp lý. Các người có thể tùy ý điều tra."

Hà lão gia và Hà phu nhân nhíu chặt mày, rõ ràng rất bất mãn với việc Hà Truyền Thịnh lập di chúc, nhưng không thể làm gì khác vì nó đã được pháp luật bảo vệ.

Một số người nhận ra sự thật thì ngừng tranh cãi, nhưng anh cả vẫn cố gắng chống chế:

"Ba, mẹ, chúng ta phải đón hai đứa trẻ về nhà, nhất định phải giữ chúng lại bên mình!"

Tôi mỉm cười, lần đầu tiên lên tiếng kể từ khi bước vào:

"Vậy anh nghĩ xem, hai đứa trẻ gần gũi với tôi hay với các người hơn?"

Chị dâu cả giận đến mức thở hồng hộc, chỉ tay vào mặt tôi nhưng không nói nên lời.

Tôi không để ý đến chị ta, tiếp tục để luật sư công bố một thỏa thuận khác: việc anh trai tôi tặng lại 4% cổ phần rải rác của Hà thị cho tôi.

Sắc mặt một số người dần tái nhợt, trong khi vài người vẫn chưa hiểu gì.

Hà phu nhân tức giận ngắt lời luật sư:

"Đủ rồi, đừng đọc nữa! Chu San San, cô rốt cuộc muốn gì?"

Tôi bật cười lớn:

"Dì không hiểu ý tôi sao?"

Tôi ra hiệu bà nhìn Hà lão gia bên cạnh. Ông ấy tái mặt, run rẩy đến mức suýt ngã.

Hà phu nhân hốt hoảng đỡ ông:

"Ông ơi, sao thế này? Ông nói gì đi chứ!"

Anh cả nhà họ Hà thì ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm:

"Xong rồi, tất cả xong rồi."

ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ PHỤ NỮ NỔI GIẬN

CHƯƠNG 9