Tôi khẽ đáp:
“Chuyện này có lợi cho nhà họ Chu, ba sẽ không phản đối đâu. Huống hồ, nếu Hà Truyền Thịnh đã quyết tâm hủy hôn, ép buộc cậu ta chỉ dẫn đến đôi bên cùng tổn thất. Chi bằng nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích cho nhà họ Chu và cho em, mà không cần phải làm căng thẳng mối quan hệ. Dù sao hai nhà vẫn còn hợp tác lâu dài.”
“Được.”
Tiếp đó, tôi gọi điện cho ba:
“Ba ơi, con về nước rồi. Tối nay con có chuyện muốn nói, ba gọi mọi người về nhà đi ạ. Chúng ta mời nhà họ Hà ăn bữa cơm. Còn phía nhà họ Hà, để con đi mời.”
Sau đó, tôi liên lạc với gia đình chú Chu:
“Chú Chu ạ, con là San San đây. Con về nước rồi, trường vừa nghỉ lễ. Con muốn mời chú và dì đi ăn bữa cơm. Ba mẹ con cũng sẽ có mặt. Vâng, bên anh Truyền Thịnh để con thông báo.”
Cuối cùng, tôi gửi tin nhắn cho Hà Truyền Thịnh:
“Anh Truyền Thịnh, tối nay 7 giờ, hai bên gia đình gặp nhau ăn tối, tại phòng riêng tầng thượng nhà hàng Tân Nguyệt Lâu.”
“Được, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói.”
Cách gọi “ anh Truyền Thịnh” này khiến tôi cảm thấy ghê tởm, nhưng nghĩ đến lợi ích mà nó có thể mang lại cho nhà tôi – quần áo, trang sức mà hai gia đình sẽ bồi thường cho tôi vì cảm giác áy náy – tôi cố nhẫn nhịn.
—---------------
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ: nguyên liệu thượng hạng, bầu không khí hòa hợp, cùng dự án hợp tác sắp được ký kết.
Trong bữa cơm, dì Hà liên tục giục anh Truyền Thịnh gắp thức ăn cho tôi, nhưng anh ta không hề nhúc nhích, mà tôi thì cũng chẳng mong anh ta làm vậy.
Tuy nhiên, tôi vẫn giả vờ thông cảm cho anh ta để tiếp tục màn diễn.
“Không sao đâu dì ạ, chắc anh Truyền Thịnh mệt rồi.”
Ôi trời, tôi còn giúp anh ta giải vây nữa chứ, đúng là tôi quá thấu hiểu lòng người.
Sau bữa ăn, dì Hà kéo tôi đi nhà vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm. Trên đường về, tôi nhìn thấy một người không nên có mặt ở đây – Tả Tình, nhân tình của Hà Truyền Thịnh.
Thú vị thật, từ ánh mắt dáo dác của cô ta, tôi biết ngay cô ta đang tìm chúng tôi.
Nhà hàng này theo chế độ hội viên, người lạ không thể vào được, có vẻ như Hà Truyền Thịnh đã từng dẫn cô ta đến đây ăn.
Tôi phải cảm ơn cô ta, vì giúp tôi thu thập thêm bằng chứng về việc Hà Truyền Thịnh ngoại tình.
Giả vờ như không thấy cô ta, tôi cao giọng khen chiếc dây chuyền của dì Hà:
“Dì ơi, dây chuyền của dì đẹp quá, mua lúc nào thế ạ?”
“Đẹp nhỉ? Lát nữa về dì sẽ đặt một chiếc tương tự cho con.”
“Dì ơi, thế con ngại lắm.”
“Ngại gì mà ngại, con là con dâu nhà họ Hà, đây là những gì con xứng đáng được nhận.”
Tôi cố tình ngoái lại ở góc rẽ, quả nhiên Tả Tình đang đi theo.
Khi vào phòng, tôi khéo léo không đóng chặt cửa – màn kịch hay bắt đầu rồi đây.
—---------------
Tôi vừa ngồi xuống, chú Hà đã đề cập đến chuyện cưới xin của tôi và anh ta, rồi lại chuyển sang bàn về dự án hợp tác giữa hai nhà.
Ba tôi mỉm cười, nâng ly rượu nói:
“Chuyện của bọn trẻ thì để bọn trẻ tự quyết. Còn dự án này, tôi đã giao hết cho Khâm Án phụ trách rồi.”
Sau đó ông quay sang gọi anh cả:
“Khâm Án, con lại đây, nói chuyện dự án với chú Hà đi …”
Anh tôi cố ý nói lớn:
“Con nghĩ không cần thiết đâu ạ. Hợp tác giữa hai nhà, có thành hay không còn phải xem thế nào. Đúng không, anh Truyền Thịnh?”
Bầu không khí hòa hợp trên bàn tiệc lập tức bị phá vỡ.
Mọi người đều quay sang nhìn Hà Truyền Thịnh, chờ một lời giải thích hợp lý.
Anh ta há miệng, nhưng không nói được gì. Tôi có thể cảm nhận sự giằng co trong lòng anh ta, bàn tay dưới bàn đã nắm chặt đến mức muốn chảy máu.
Anh tôi tiếp tục hỏi:
“Sao thế? Không định giới thiệu bạn gái mới của mình à?”
Tôi vội vàng đóng vai người hiểu chuyện, giúp anh ta gỡ rối:
“Anh nói gì vậy, đừng đùa với anh Truyền Thịnh nữa. Em không phải bạn gái của anh ấy sao? Chúng em vẫn đang rất tốt, chờ em tốt nghiệp sẽ cưới.”
Chị dâu của anh ta cũng thêm vào:
“ Đúng vậy, vợ chồng son có gì đâu. Tôi còn thấy Truyền Thịnh đặt một chiếc nhẫn ở thương hiệu B dạo trước. Viên kim cương to lắm, tôi nhìn mà còn ghen tị. Mau lấy ra cho San San xem đi!”
Hả? Anh ta đã định cầu hôn với Tả Tình rồi sao? Nhanh thật đấy.
Tôi quyết định thêm dầu vào lửa:
“Thật ạ? Anh Truyền Thịnh, San San rất mong được nhìn thấy đấy.”
Tôi vừa nhìn anh ta bằng ánh mắt mong chờ, vừa chửi rủa trong lòng:
“Đồ khốn, không lấy ra được đúng không? Tôi đã thấy nó trên tay Tả Tình lấp lánh rồi.”
Không khí trên bàn tiệc chìm trong im lặng suốt hai phút vì anh ta không lấy ra được chiếc nhẫn.
Tôi liếc ba mình, thấy ông đã có chút tức giận, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Ông thực sự giận vì thương tôi sao? Tôi nghĩ chỉ một phần thôi, phần còn lại là vì Hà Truyền Thịnh không tôn trọng tôi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc không tôn trọng gia đình tôi. Ba tôi cảm thấy bị một kẻ hậu bối làm nhục.
Anh cả tôi mỉa mai:
“Hà Truyền Thịnh, nhẫn không phải tặng cho nhân tình của cậu rồi đấy chứ?”
“Không… Tôi … Tôi không mang theo người.”
Ai cũng hiểu lời này có nghĩa là gì.
Sắc mặt của người nhà họ Hà thay đổi rõ rệt. Mối hợp tác này do nhà họ Chu giữ vai trò chính. Không có họ Hà, vẫn còn Tôn gia, Vương gia. Vì vậy, so với chúng tôi, họ Hà cần cuộc hôn nhân này hơn.
—---------------
Chuyện vẫn chưa nóng lên ư? Để tôi thêm chút lửa.