ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ PHỤ NỮ NỔI GIẬN

CHƯƠNG 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Đến cửa, tôi thấy chị dâu lớn nhà họ Hà đang đón khách. Quầng thâm trên mắt chị ấy gần như không che nổi. Tôi tiến lại gần, thân mật khoác tay chị:

"Chị dâu, sắc mặt chị trông không tốt lắm, tối qua ngủ không ngon à?"

"San San đến rồi à, ôi dào, là tại nhiều chuyện phiền lòng quá thôi. Em vào đi, mẹ chồng đang đợi em bên trong đấy."

Tôi bước vào. Mỗi người nhà họ Hà tôi gặp trên đường đều có vẻ mặt ảm đạm, nhợt nhạt. Có vẻ như dự án hợp tác với nhà tôi thực sự rất quan trọng với họ. Ban đầu, tôi nghĩ mình có 50% cơ hội nắm thóp họ, giờ tôi chắc chắn là 80%.

Đến chỗ mẹ Hà, tôi thấy bà đang mắng Tả Tình giữa đám đông:

"Cô đúng là đồ vô dụng, chút việc nhỏ cũng làm không xong. Đừng tưởng bụng mang dạ chửa thì tôi không dám động đến cô. Nhà họ Hà chẳng thiếu đứa trẻ này!"

Hóa ra lý do Tả Tình chưa bị đuổi khỏi nhà họ Hà là vì cô ta đang mang thai. Nhưng nhìn tình cảnh này, dù có thai, cuộc sống của cô ta ở Hà gia cũng chẳng dễ dàng gì.

Tôi bước đến, nở nụ cười tươi tắn:

"Bác gái, lâu rồi không gặp. Bác lại trẻ hơn trước rồi! Nói cho cháu bí quyết được không?"

Mẹ Hà nhìn thấy tôi liền cười:

"San San đến rồi à, lại đây để bác nhìn nào. Hôm nay San San xinh quá! Bí quyết của bác chỉ dành cho con dâu của bác thôi. Nếu cháu làm con dâu bác, bác sẽ nói cho."

"Bác gái!"

"Mẹ!"

Tiếng tôi và Tả Tình đồng thời vang lên.

Mẹ Hà vỗ tay tôi rồi quay sang Tả Tình, giận dữ nói:

"Ai cho phép cô gọi tôi là mẹ?"

Bà tiếp tục mắng:

"Chưa làm lễ cưới đã dám gọi tôi là mẹ. Đúng là không biết phép tắc."

Sau đó, bà kéo tay tôi, dẫn tôi vào nhóm các quý bà, bỏ mặc Tả Tình đứng lẻ loi đầy bối rối.

Trong suốt buổi tiệc, mẹ Hà luôn nắm tay tôi, dẫn tôi đi khắp nơi. Còn Tả Tình thì lủi thủi theo sau, chịu ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh. Trong giới thượng lưu, những kẻ phá hoại hôn nhân như cô ta luôn bị ghét bỏ.

Tôi không thấy cô ta đáng thương chút nào. Đây chính là cái giá phải trả khi biết rõ mình là "tiểu tam" mà vẫn lao đầu vào.

—---------------

Hà cha gọi tôi qua để nói về dự án hợp tác giữa hai nhà:

"San San, chuyện này là lỗi của nhà chúng tôi. Bác mong cháu có thể khuyên cha và anh trai cháu suy nghĩ lại về dự án hợp tác."

"Sao ạ? Dự án giữa hai nhà dừng rồi sao? Làm sao lại như vậy? Xin lỗi bác, có lẽ anh trai cháu làm vậy để bênh cháu. Cháu sẽ hỏi anh ấy kỹ hơn. Nhưng bác chuẩn bị tâm lý nhé, anh cháu có thể sẽ yêu cầu thêm một chút lợi ích để bù đắp cho cháu…"

Hà cha thở phào:

"Không sao, miễn là dự án tiếp tục suôn sẻ. Dù gì cũng không phải lỗi của cháu. Là lỗi của Truyền Thịnh, cháu chẳng có sai gì cả."

Trên đường từ tầng hai trở lại sảnh chính, Hà Truyền Thịnh nói với tôi:

"San San, xin lỗi em."

"Không sao đâu, anh Truyền Thịnh. Anh nói đúng mà, anh không nên bị ràng buộc bởi hôn nhân gia tộc. Anh không cần áy náy gì với em. Chính em tự nguyện để anh ra đi."

Dù gì anh cũng đã trả một khoản lớn để chuộc thân.

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Còn cô tiểu thư Tả ở phía sau có hài lòng hay không, tôi chẳng cần biết.

—---------------

Gần cuối buổi tiệc, mẹ Hà mang ra một hộp trang sức, mở ra là một chiếc vòng cổ thiết kế riêng. Trên đó gắn những viên kim cương lớn, nhìn thôi đã thấy nặng trĩu.

Ánh mắt tham lam của Tả Tình lộ rõ. Dễ dàng nhận ra cô ta rất muốn chiếc vòng này. Nhưng với thái độ ghét bỏ của mẹ Hà, không đời nào bà chuẩn bị món quà này cho cô ta.

Đúng như dự đoán, chiếc vòng thuộc về tôi.

Mẹ Hà đeo nó lên cổ tôi, kéo cả Hà Truyền Thịnh tới khen ngợi tôi trước mặt mọi người, hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của Tả Tình.

Nghe nói, tối hôm đó, Hà Truyền Thịnh và Tả Tình cãi nhau to. Tả Tình còn dọa bỏ nhà ra đi, khiến cả gia đình họ Hà náo loạn.

Hôm sau, Hà Truyền Thịnh đến công ty với đầy vết cào trên mặt. Vì chuyện này, anh ta bị gạt khỏi dự án hợp tác giữa hai nhà.

Mọi việc xong xuôi, tôi quay lại nước ngoài để học tiếp.

Khi tôi tốt nghiệp và về nước, con của Tả Tình đã được sinh ra. Nghe nói đứa bé tên là Hà Khải Hoàn, nhưng tôi chưa bao giờ gặp.

Nghe đâu, do không chịu nổi cuộc sống bình thường, Tả Tình bỏ lại con và Hà Truyền Thịnh, theo người tình cũ ra nước ngoài.

Còn Hà Truyền Thịnh, vẫn giữ chút tự trọng, không quay về nhận lỗi với gia đình, mà tự mình nuôi con đến năm ba tuổi.

Nhớ lại những việc tôi đã làm để trả thù bọn họ và nhìn vào số dư tài khoản của mình … Ha, tôi đúng là một người phụ nữ xấu xa.

—---------------

Tôi năm nay đã 26 tuổi, cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Những người xung quanh tôi hầu như đều bị gia đình sắp xếp hôn nhân cả, chỉ riêng tôi sau khi hủy hôn thì gia đình vẫn chưa tìm đối tượng mới.

Tôi nghĩ họ muốn tận dụng giá trị của tôi đến mức tối đa, gả tôi cho một gia đình giàu có và quyền lực hơn, thậm chí làm vợ lẽ cũng được.

Suy đoán của tôi đã đúng. Chị dâu nói với tôi rằng ba mẹ định gả tôi cho gia chủ nhà họ Lý, ông Lý Xương Thịnh.

Tôi may mắn gặp ông ta một lần. Ông ấy lớn hơn ba tôi đến năm tuổi, bụng phệ vì uống rượu, to hơn cả bụng chị dâu tôi lúc mang thai đôi. Nghe nói biệt thự nhà ông ta không đủ phòng để chứa hết các con riêng.

Tôi mà gả qua đó thì không phải làm mẹ kế, mà là quản lý hậu cung.

ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ PHỤ NỮ NỔI GIẬN

CHƯƠNG 4