Trong lúc tạm biệt đội cứu hỏa của tỉnh bạn sang hỗ trợ dập tắt cháy rừng, cô bạn thân của tôi lại nhét tôi vào trong xe tải chở đội cứu hỏa.
Tôi và anh lính cứu hỏa bốn mắt nhìn nhau, tôi xấu hổ gần như sắp khóc mà nói: "Xin lỗi, tôi muốn xuống xe..."
1
Các vị thân mến, chuyện xấu hổ nhất đời này của tôi cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Tôi biết Trần Hi Hi thể lực luôn rất tốt, nhưng không ngờ cô ấy lại khỏe đến mức có thể khiêng thẳng tôi lên xe tải!!!
Suýt nữa thì tôi ngã nhào, may mà một anh lính cứu hỏa bên cạnh kịp thời đỡ lấy tôi.
Có lẽ anh tài xế phát hiện ra điều khác thường, nên xe với vừa chuyển bánh được một chút anh ấy đã đạp mạnh phanh xe... "két" một tiếng.
Thế là tôi theo quán tính ngã đè lên người vừa mới đỡ mình.
Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ thoáng qua bốn chữ: "Ân tướng cừu báo". (lấy oán báo ơn)
Sau lưng là tiếng hò reo náo nhiệt của quần chúng nhân dân, trước mặt là tiếng huýt sáo vang dội của cả xe đồng đội.
Tôi và anh ấy bốn mắt nhìn nhau, lúng túng đến không biết phải làm sao.
Nhìn gò má anh đỏ bừng lên, tôi xấu hổ đến muốn khóc: "Xin lỗi, hay là tôi xuống xe trước nhé?"
Chưa kịp để anh mở miệng, tôi đã cẩn thận bước qua đống sữa và dưa hấu văng vãi dưới sàn xe, định nhảy xuống...
Ui, cao quá, mà tôi còn mặc váy nữa.
Quay đầu lại nhìn, thì thấy Trần Hi Hi đã chạy mất dạng, miệng còn mấp máy: "Bảo bọn họ bế cậu xuống đi!"
...Cậu đúng thật là người bạn tốt của mình đấy!
Tôi hận không thể g.i.ế.c cô ấy ngay lập tức, cắn răng một cái, chuẩn bị nhảy.
Cùng lắm thì gãy xương, sợ gì chứ!
Không ngờ anh lính cứu hỏa vừa rồi không nói hai lời, lập tức nhảy xuống trước, tiếp đất nhẹ nhàng như một con báo nhanh nhẹn.
Con báo nhỏ ấy còn hơi đỏ mặt, không dám nhìn tôi, nói: "Vị đồng chí quần chúng này, tôi bế cô xuống nhé."
Xung quanh người dân liền đồng loạt giơ điện thoại lên, mấy ông anh chạy xe điện còn hò hét: "Mau nhảy đi, mau nhảy đi!"
Anh tưởng tôi là Quách Tĩnh Tĩnh chắc?
Tôi tự tẩy não mình, không sao đâu, Tạ Duyệt Duyệt, lính cứu hỏa đã từng cứu biết bao người dân rồi, cứ coi như mình là cô gái rơi xuống nước thôi, cứ thế mà nhảy...
Tôi vừa nhảy xuống liền được anh ấy ôm gọn trong vòng tay.
Cứu tôi với, mọi người ơi, đây chính là " bế công chúa" đó!
Môi tôi vô tình lướt qua cổ anh, lỗ tai anh lập tức đỏ bừng lên.
Ấy, anh lính cứu hỏa này đúng là thuần khiết quá đi!!
Anh đặt tôi xuống đất, trong lúc lúng túng lại còn giơ tay chào theo nghi thức.
Tôi cũng ngốc nghếch giơ tay chào lại.
Anh khẽ gật đầu với tôi, hai cánh tay chống lên mép xe, cơ bắp căng tràn, tấm đồng phục màu cam đỏ ôm lấy những đường nét đẹp đẽ, rồi nhẹ nhàng bật người nhảy lên xe.
Xe tải khởi động.
Trần Hi Hi đúng lúc chạy đến: "Duyệt Duyệt, bị đàn ông ôm cảm giác thế nào?"
Các anh đi xe điện đồng loạt phá lên cười.
Trong xe hình như cũng truyền ra tiếng cười.
Tôi nghiến răng ken két: "Có cần tớ cho cậu cái loa thật to, để cậu thông báo cho cả Trùng Khánh biết là tớ độc thân từ trong bụng mẹ không?"
Trần Hi Hi đắc ý khoác vai tôi: "Tớ đã chọn lựa rất cẩn thận đấy, nhìn trúng anh đẹp trai nhất mới nhét cậu vào đó, chẳng phải cậu nên cảm ơn tớ sao?"
Tôi nhìn chiếc xe tải dần xa, lẩm bẩm: " Nhưng anh ấy sắp trở về rồi..."
Quá ngắn ngủi, chỉ là tình cờ gặp gỡ.
Hóa ra bốn chữ "bèo nước gặp nhau", nói ra toàn là tiếc nuối.
Tôi đang định quay người rời đi, bỗng thấy anh lính cứu hỏa ấy bất ngờ thò người ra khỏi xe, từ xa nhìn về phía tôi.
Khuôn mặt rám nắng, đôi mắt đen trắng phân minh, sáng rực như những vì tinh tú.
2
Chuyện đó kết thúc, tôi vẫn tiếp tục công việc thường ngày.
Soạn giáo án, chấm bài, giảng đề cho học sinh.
Tôi nghĩ rằng mình sẽ chẳng còn giao thoa gì với người ấy nữa, chỉ là thỉnh thoảng nửa đêm mơ màng tỉnh giấc, tôi lại nhớ đến đôi mắt của anh.
Thật kỳ lạ, hôm đó rõ ràng trời u ám, sao trong giấc mơ của tôi, đôi mắt anh lại tràn đầy ánh nắng.
Trên Douyin đột nhiên nổi lên một đoạn video.
Ghi lại cảnh Trần Hi Hi khiêng tôi lên xe tải lớn.
Cảnh tôi vùng vẫy, cô ấy cười ngạo nghễ, ánh mắt kinh ngạc của anh lính cứu hỏa.
Ngay cả câu nói kia của Trần Hi Hi: "Bị đàn ông ôm cảm giác thế nào" cũng bị quay lại hết.
Lướt tiếp, còn có cả những góc máy khác của cùng một cảnh tượng.
Tôi được anh đỡ chắc chắn, tôi ngã nhào vào người anh, anh công chúa bế tôi xuống xe.
Ngày hôm đó tôi vừa hoảng loạn vừa xấu hổ, chỉ nhớ đôi mắt anh thật đẹp.
Giờ đây tạm dừng video, phóng to hình ảnh, Trần Hi Hi không nói sai, quả nhiên anh đúng là người đẹp trai nhất.
Bình luận phía dưới đều đang cười.
"Người dân Trùng Khánh không chỉ gửi nhu yếu phẩm để cảm tạ, mà còn gửi cả đối tượng yêu đương."
"Quân dân tình như cá với nước."
Còn có vài bình luận thông tin linh thông hơn, thậm chí phân tích ra thêm nhiều điều.
"Đây là đội XX của Vân Nam chúng tôi!!"
"Đội XX, người của các bạn thật là đẹp trai!"
Còn có vài bình luận mà tôi nghi ngờ là tài khoản phụ của Trần Hi Hi, bởi tâm trạng mong tôi lấy chồng được bộc lộ rõ ràng đến thế.
"Vì sao lại bế cô ấy xuống chứ! Bạn thân cô ấy vất vả lắm mới ném được cô ấy vào mà!"
"Đội XX, cho một cơ hội đi!!! Muốn xem hai người họ hợp tác lần hai!"