Duyên Tình Bùng Cháy

2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi còn đang hứng thú lướt bình luận, Trần Hi Hi liền huých vai tôi: "Đi thôi, đi coi thi."

Sau khi coi thi xong đi ra, tôi mới phát hiện tình hình đã leo thang.

Đội XX vậy mà lại trả lời!

Tài khoản chính thức của Đội XX đã đăng một đoạn video, nhân vật xuất hiện chính là anh lính cứu hỏa đã bế tôi xuống hôm đó.

Anh mặc một chiếc áo thun rằn ri đơn giản, tóc cắt ngắn gọn gàng, làn da dường như đã trắng hơn một chút so với trước, nhưng vẫn giữ màu lúa mạch khỏe khoắn.

Trên màn hình hiện lên tên anh: Đội XX, Từ Bách Nhiên.

Lúc này, anh nhìn vào ống kính, nói: "Chúng tôi đã cảm nhận được sự nhiệt tình của nhân dân Trùng Khánh. Quân dân một lòng, không chỉ có thể dập tắt cháy rừng, mà còn có thể cùng nhau xây dựng giấc mơ Trung Hoa tươi đẹp. Đội XX hoan nghênh nhân dân Trùng Khánh đến Vân Nam làm khách."

Từ Bách Nhiên liếc nhìn kịch bản, ngập ngừng một chút, rồi khuôn mặt bỗng đỏ lên: "…Cũng hoan nghênh cô gái trong video đến tham gia hoạt động Ngưu Lang Chức Nữ do Đội XX tổ chức."

Trần Hi Hi lập tức cười đến phát điên.

"Duyệt Duyệt! Mau đi gặp anh ấy ở hội Ngưu Lang Chức Nữ đi thôi!"

3

Tối hôm đó, tôi nhận được WeChat của hiệu trưởng: "Tiểu Tạ này, để cảm tạ nhân dân Vân Nam đã chi viện cho chúng ta, thành phố chuẩn bị tổ chức một nhóm giáo viên ưu tú đến vùng nông thôn Vân Nam dạy học. Em xem có hứng thú không?"

Nghĩ đến vận đào hoa nhiều năm nay của mình toàn lao dốc, tôi cắn răng: "Có hứng thú, có hứng thú, phiền hiệu trưởng sắp xếp cho em ở gần Đội XX một chút."

Hiệu trưởng trả lời ngay: "Không thành vấn đề. À đúng rồi, đến lúc đó, chương trình phụ của Đài Truyền hình tỉnh Vân Nam sẽ đưa tin về hội Ngưu Lang Chức Nữ của Đội XX, họ còn chỉ đích danh em phải tham gia, em chuẩn bị trước nhé."

Tôi mặt dày trả lời: "Vâng ạ, hiệu trưởng cứ yên tâm!"

Đặt điện thoại xuống, Trần Hi Hi nhìn tôi với vẻ mặt cao thâm khó lường: "Duyệt Duyệt, đứa trẻ này còn dạy được đấy."

Cô ấy ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nào, để chị đây dạy cho, bước đầu tiên để chinh phục đàn ông chính là—tiến lên phía trước!"

Thế là, vào ngày đến Lệ Giang, tôi đã làm đủ công tác chuẩn bị tâm lý: Tiến lên phía trước!!

(Lệ Giang là một thành phố cấp địa khu nổi tiếng của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.)

Tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh ở sân bay thì không thấy bóng dáng Trần Hi Hi đâu, gọi điện thế nào cũng không liên lạc được.

Tôi vừa nhắn tin cho cô ấy, vừa đi ra ngoài.

Bất chợt có người gọi tôi: "Cô giáo Tạ, bên này!"

Tôi quay đầu lại, ngây người.

Là các chiến sĩ lính cứu hỏa của Đội XX.

Họ mặc thường phục, xếp hàng chỉnh tể như hàng cây bạch dương non.

Tôi kéo vali đi tới: "Các anh còn đến đón nữa sao, vất vả quá…"

Soạt một cái, bọn họ kéo căng một tấm băng rôn.

Trên đó viết: "Hoan nghênh cô giáo Tạ của Trường Trung học XX tham gia hoạt động hội Ngưu Lang Chức Nữ của Đội XX."

Trần Hi Hi — kẻ mất tích bấy lâu — đứng ra chỉ huy: "Ba, hai, một, nào——"

Cả đám bạch dương nhỏ ấy đồng thanh: "Ngưu Lang Chức Nữ, cảm ơn vì có cô!"

Tôi sững người một chút, ôm mặt quay đầu bỏ chạy.

Bốn chữ châm ngôn đều bị tôi quẳng hết ra sau đầu.

Tôi sợ xã giao, thật sự là vậy.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Cổ tay bất chợt bị ai đó nắm lấy, tôi ngẩng đầu, là Từ Bách Nhiên.

Anh gãi đầu, có chút áy náy: "Cô giáo Tạ, cô đừng giận, bọn họ không có ác ý đâu, chỉ là trêu chọc tôi quen rồi."

Rất hợp thời, sau lưng lại vang lên từng đợt "ồ ô" liên tiếp.

Tôi vội vàng xua tay: " Tôi không giận, tôi, tôi chỉ là hơi ngại một chút thôi."

Từ Bách Nhiên như thể sợ tôi sẽ bỏ đi, liền giành lấy túi của tôi, tự mình xách hộ.

Đi đón còn có cả phóng viên Ngô của đài truyền hình.

Anh ta hớn hở nói: "Cô giáo Tạ, câu chuyện của cô và Từ Bách Nhiên thật sự quá hot rồi. Bây giờ mọi người đều thích 'ship CP', đặc biệt là kiểu như hai người, vừa có 'quân dân một nhà', lại còn có tag 'giáo viên X lính cứu hỏa', cực kỳ chính năng lượng đó."

Trần Hi Hi thì phụ họa, cố moi chuyện giúp tôi: "Phóng viên Ngô, nghe nói Từ Bách Nhiên rất xuất sắc, có phải thật không?"

Phóng viên Ngô cười nói: "Ôi chao, cậu trai trẻ này không phải người thường đâu, tuổi còn nhỏ mà đã lập công cùng đội rồi. Lúc nào cũng chịu khổ trước, hưởng thụ sau, cô giáo Tạ, cô cứ yên tâm mà tiến tới!"

Từ Bách Nhiên khẽ nói nhỏ: "Cô giáo Tạ, xin cô đừng để bụng, đây là nhiệm vụ do ban tuyên truyền giao xuống, nên mọi người mới nhiệt tình như vậy."

Phóng viên Ngô không chút nể nang vạch trần: "Cô giáo Tạ, trong đám chúng tôi, người căng thẳng nhất chính là Từ Bách Nhiên đấy. Sáng nay cậu ta dậy từ năm giờ, đồng đội còn bảo chỉ riêng quần áo đã thay tới ba bộ."

Từ Bách Nhiên ngước mắt lên trời: "Phóng viên Ngô, tôi nhớ mình chưa từng đắc tội với anh mà."

Tôi bỗng nhiên thấy vui trong lòng, giả vờ bình tĩnh: "Ây, dù sao cũng phải nhận phỏng vấn của Đài Truyền hình Vân Nam mà, nghiêm túc một chút là điều nên làm."

Từ Bách Nhiên lặng lẽ liếc nhìn tôi một cái.

Bên kia, Trần Hi Hi đang trò chuyện với phóng viên Ngô: "Anh dẫn chương trình nào của Đài Truyền hình Vân Nam vậy? Hình như tôi đã thấy anh ở đâu rồi."

Phóng viên Ngô càng phấn khởi: " Tôi dẫn chương trình hẹn hò đó. Còn cái hội Ngưu Lang Chức Nữ này, cô cứ yên tâm, chuyện nhỏ thôi!"

Trần Hi Hi liền nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta: "Vậy thì nhờ anh nhé! Chúng tôi thân mang nhiệm vụ đến đây, nếu không đưa được một anh lính cứu hỏa Vân Nam về thì không thể quay lại Trùng Khánh được!"

Tôi gào lên: "Trần Hi Hi, cậu có thể đừng bán đứng đồng đội nữa được không!"

Khóe mắt tôi thoáng thấy, Từ Bách Nhiên đang nở nụ cười rực rỡ.

Duyên Tình Bùng Cháy

2