Sau vài vòng rượu, không khí trở nên thoải mái hơn.
"Cô giáo Tạ, cô phải trông chừng Từ Bách Nhiên cho kỹ vào đấy. Cái số đào hoa của cậu ta tốt lắm đó!"
" Đúng vậy đó, lần trước trong lúc làm nhiệm vụ, lúc trở về cậu ta tiện tay cứu một cô gái nhảy sông. Thế là cứ cách vài ngày người ta lại mang đồ đến cho đội cứu hỏa, chỉ để gặp mặt Từ Bách Nhiên thôi."
Trong lòng tôi hơi chua xót, nói: "Ồ, nghe cũng hợp nhau đấy. Tôi từng thấy trên Douyin có tin tức kiểu này, lính cứu hỏa và cô gái được cứu rồi ở bên nhau."
Nào là tám năm sau gặp lại, cô ấy lấy chính người lính cứu hỏa đã cứu mình.
Hừ, tôi mới không hâm mộ đâu.
Ai ngờ một đồng đội say khướt lè nhè: "Cô… cô giáo Tạ, nói thật nhé, theo thằng nhóc này bao lâu nay, tôi chưa từng thấy nó để tâm đến ai."
Anh ta đặt ly xuống, chỉ thẳng vào tôi: "Chỉ có cô, nó để tâm nhất."
Một người khác lập tức phản bác: "Anh nói bậy, Từ Bách Nhiên từng thầm mến một người, anh có biết gì đâu, toàn nói linh tinh."
Hai người họ cãi nhau ầm ĩ, hoàn toàn chẳng quan tâm đến cảm nhận của tôi.
Ừm, mà cảm nhận của tôi chính là—
"Anh còn từng thầm mến người khác à?" Tôi quay sang nhìn Từ Bách Nhiên.
Anh cũng đã uống khá nhiều, nhưng đôi mắt vẫn trong sáng: "Ừ."
Tôi hỏi: "Cô ấy là người thế nào?"
Từ Bách Nhiên nghĩ một lúc: "Cô ấy rất thông minh, cũng rất lương thiện, gặp nguy không sợ, giống như một mặt trời nhỏ biết phát sáng."
Trong khoảnh khắc ấy, tôi không biết nên có tâm tình gì.
Anh rất thẳng thắn, rõ ràng biết tôi có cảm tình với anh, vậy mà vẫn thành thật kể.
Nhưng tôi hiểu rõ, cảm xúc dâng lên trong lòng mình lúc này, chính là—ghen tuông.
7
Tôi cố tình làm nhạt dần mối liên hệ với Từ Bách Nhiên.
Anh sau khi đổi ca, hẹn tôi đi ăn cơm hoặc xem phim, tôi đều nói mình cần làm quen trường học mới, e rằng không có thời gian.
Sự khéo léo từ chối ẩn chứa ý gì, chắc hẳn anh hiểu được.
Vài lần như vậy, anh cũng không còn chủ động liên lạc nữa.
Tôi cầm điện thoại ngẩn ngơ, lật lại những đoạn trò chuyện trước đây của chúng tôi.
Khi hoa quế nở, anh quay video gửi tôi, nói: "Cô giáo Tạ, hoa quế dại trên núi rất thơm, có dịp cô phải đến xem."
Khi làm nhiệm vụ trở về, anh hái nấm, nói: "Cô giáo Tạ, loại này gọi là *kiến thủ thanh*, vừa bẻ ra, gặp không khí sẽ lập tức chuyển sang màu xanh."
(Nấm Kiến Thủ Thanh (见手青) là một loại nấm thuộc chi Boletus (nấm cục), rất nổi tiếng và đặc trưng ở Vân Nam, Trung Quốc. Tên gọi này dùng để chỉ một vài loài nấm có đặc điểm chung là: khi phần thịt nấm bị bẻ gãy hoặc cắt miếng, vết cắt sẽ lập tức chuyển sang màu xanh lam hoặc xanh lục rất rõ rệt do quá trình oxy hóa. Đây là một món ăn được người dân địa phương rất ưa thích nhưng cũng ẩn chứa nhiều nguy hiểm.)
Có lần có nhà thắp nhang đi tảo mộ làm bùng lên một đám cháy rừng nhỏ, anh mệt mỏi rã rời, mặt đầy tro bụi, vẫn nhắn: "Cô giáo Tạ, cô cũng phải chú ý an toàn khi dùng lửa."
Cô giáo Tạ, cô giáo Tạ, cô giáo Tạ.
Chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, đã có đến 297 lần "cô giáo Tạ".
Trần Hi Hi mắng tôi ngốc: "Thầm mến thì có gì lạ, cậu chưa từng thầm thích lớp trưởng hay nam thần trường sao? Thầm mến vốn dĩ đều chẳng đi đến đâu, sao cậu cứ để tâm vậy?"
Tôi biết, dĩ nhiên tôi biết.
Những lời Trần Hi Hi nói, trong lòng tôi cũng tự trách mình không biết bao nhiêu lần.
Có lẽ tôi ngốc, bởi thứ tôi muốn là tình yêu trọn vẹn, chỉ thuộc về riêng mình.
Đôi mắt Từ Bách Nhiên, khi nhắc đến cô gái anh từng thầm mến, sáng rực lên.
Trong lòng anh có cô ấy.
Tôi làm sao có thể bỏ qua? Làm sao có thể tự lừa dối bản thân?
Trần Hi Hi thở dài: "Bây giờ là thời đại nào rồi, cậu còn muốn một đời một đôi sao? Gặp được người hợp, đừng bàn đến chung thủy, chỉ cần có thể cùng nhau đi một đoạn đường đã là tốt lắm rồi."
Cô ấy tức giận bỏ đi.
Tôi im lặng, nhìn về những dãy núi xa mờ.
Trần Hi Hi nói không sai, tôi thật sự là kẻ đầu óc cố chấp, đáng đời độc thân cả đời.
8
Hôm đó, giáo viên chủ nhiệm tìm đến tôi: "Cô Tạ, Lưu Hiểu Hàm cãi nhau với gia đình, bố mẹ không muốn cho em ấy tiếp tục đi học, nên em ấy đã bỏ nhà đi rồi."
Lưu Hiểu Hàm là một học sinh rất có tiềm năng, bình thường vô cùng chăm chỉ, siêng năng, tôi luôn có ấn tượng rất tốt về em.
Tôi cũng lo lắng theo: "Em ấy chạy đi đâu rồi?"
Cô chủ nhiệm sốt ruột: "Lên núi phía sau nhà rồi! Ở đó nhiều vách đá lắm, sơ sẩy một chút là nguy hiểm. Đúng lúc đội cứu hỏa rừng đang làm nhiệm vụ gần đó, họ đã tới trước rồi, cô Tạ, cô có tiện đi một chuyến không?"
Cô ấy đang mang thai tám tháng, thật sự không tiện đi lại.
Tôi gật đầu: "Được."
Một bác nông dân chở tôi bằng xe máy đến gần nhà Lưu Hiểu Hàm, nhưng đường phía trên thì xe máy không thể đi tiếp được nữa.
Đường núi gập ghềnh, tôi cắn răng chạy lên, nhưng chỉ đi được một đoạn đã kiệt sức.
Đá vụn lăn xuống, tôi bước hụt, cổ chân đau nhói như xé.
Nghĩ đến những đứa trẻ như Lưu Hiểu Hàm, ngày nào cũng phải đi trên con đường núi như thế này mới đến được trường học.
Từ những cô cậu tiểu học mũi dãi lem nhem, đến khi trở thành học sinh cấp ba hiểu chuyện.
Con đường học tập vốn đã gian nan như thế, các em đều đã kiên cường đi được đến đây, dựa vào đâu lại bắt các em phải dừng lại?