Duyên Tình Bùng Cháy

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi kéo lê chân phải, tập tễnh đi lên, nước mắt gần như rơi xuống.

Một nửa là vì đau chân, một nửa là vì xót xa cho Lưu Hiểu Hàm.

Cha mẹ Lưu Hiểu Hàm gặp tôi ở chân núi, dìu tôi cùng đi sâu vào trong.

"Hài… đứa nhỏ này bướng, quá bướng. Chỉ cãi nhau một trận với người nhà mà bỏ đi luôn." Họ thở dài.

Tôi lắc đầu: "Con bé là mầm non hiếu học, sau này nhất định có thể bước ra khỏi ngọn núi này. Hãy cho em một cơ hội đi học, em ấy sẽ mang đến cho mọi người niềm bất ngờ."

Mẹ Lưu Hiểu Hàm lau nước mắt: "Cô giáo, cô là người thành phố, cô không biết, chúng tôi thật sự không kiếm nổi tiền. Bố nó đập đá, mười cân mới được năm tệ, làm sao nuôi nó học nổi?"

Cha Lưu Hiểu Hàm im lặng, chỉ cắm cúi vạch cỏ dại, tiếp tục tìm con.

Từ xa, tôi nhìn thấy một bóng dáng đỏ, ngồi trên cây đại thụ.

Cây cao chót vót, khiến tôi sợ hãi, chẳng biết em làm cách nào mà trèo lên được.

Là Lưu Hiểu Hàm.

Em mặc chiếc áo nỉ đỏ cũ kỹ, ánh mắt trống rỗng.

Mẹ em đã gọi to: "Hàm nhi, Hàm nhi, con mau xuống đi."

Lưu Hiểu Hàm cúi đầu nhìn chúng tôi: "Cô giáo Tạ, sao cô cũng đến đây."

Tôi nói: "Con mau xuống đi, cây cao quá, ngã xuống không phải chuyện đùa đâu."

Lưu Hiểu Hàm lắc đầu, gương mặt rám nắng hiện lên một thoáng đau khổ:

"Con không muốn xuống. Cô giáo, con thật sự rất ngưỡng mộ loài chim, chúng tự do, muốn đi đâu thì đi. Còn con, chỉ muốn bước ra ngoài, vậy mà lại bị giam cầm."

Những lời nói ấy quá đau đớn, cũng quá đồng cảm, bất giác, nước mắt tôi rơi xuống.

Mẹ Lưu Hiểu Hàm cũng khóc: "Hàm nhi, con xuống đi, cho con đi học, bán bò cũng phải cho con đi học."

Tôi lắc đầu: "Không cần đâu. Hiểu Hàm, cô giáo rất quý con, cô sẽ tài trợ cho con đi học. Con xuống trước đã, chuyện tiền bạc rồi sẽ có cách giải quyết."

Lưu Hiểu Hàm bất ngờ bùng nổ, khóc đến khản giọng: "Con không cần! Con không muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ ai! Các người đừng tìm con nữa, hãy buông tha cho con đi!"

Tôi vội vàng nói: "Hiểu Hàm, con bình tĩnh. Con nghe cô nói, trước đây cô cũng là đứa trẻ trong núi, là nhờ một bạn cùng tuổi kết đôi với cô, viết thư, gửi tiền, cô mới có cơ hội đi học, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn. Con không phải gánh nặng, không phải gánh nặng của bất kỳ ai, cô rất vui lòng làm điều này. Giúp con cũng như giúp chính bản thân cô vậy."

Lưu Hiểu Hàm òa khóc: "Cô giáo Tạ, cô lừa con…"

Tôi lắc đầu, nước mắt cũng tuôn rơi: "Cô không lừa con đâu, con phải tin cô. Trước đây cô cũng bướng bỉnh như con, không muốn nhận sự tốt bụng của người khác. Nhưng họ đã nói với cô rằng, lòng tốt là một vòng tròn, muốn cô lớn lên rồi cũng giúp lại người khác. Hiểu Hàm, cho cô một cơ hội để giúp con, được không?"

Lưu Hiểu Hàm ôm mặt nức nở, còn tôi ngẩng đầu, nước mắt không kìm nổi rơi xuống.

"Hiểu Hàm, con xuống đi, cô xin con đấy."

Cảnh tượng trước mắt và ký ức nhiều năm về trước chồng chéo lên nhau.

Khi đó, cha mẹ tôi trọng nam khinh nữ, muốn tôi nghỉ học ra ngoài kiếm tiền cho em trai đóng học phí.

Tôi không hiểu, rõ ràng đều là con của cha mẹ, tại sao tôi sinh ra đã phải thấp hơn em trai một bậc?

Người tuyệt vọng mờ mịt là tôi, người đau khổ thất vọng là tôi, người từng muốn kết liễu đời mình cũng là tôi.

Tôi khóc vì Lưu Hiểu Hàm, há chẳng phải cũng khóc cho chính mình năm xưa.

Tôi lau nước mắt, nói: "Hiểu Hàm, con là học trò cô thích nhất. Dù là phân tích ngữ nghĩa hay là viết văn, đều cho thấy con là một đứa trẻ nhạy cảm và tinh tế.

“Con chỉ là thoáng chốc nghĩ không thông, nhưng không sao cả, cuộc đời vốn dĩ phải đi qua vài con đường quanh co. Thật đấy, không sao đâu."

Cha của Lưu Hiểu Hàm cũng cất lời: "Hàm nhi, con xuống đi."

Lưu Hiểu Hàm nghẹn ngào gật đầu, từng chút một dịch chuyển về phía thân cây.

Em đã định xuống rồi.

Có lẽ vì tay dính nước mắt, có lẽ vì khóc đến kiệt sức, tóm lại chỉ trong một thoáng, em bỗng mất thăng bằng, như sắp tuột xuống…

Cha mẹ Lưu Hiểu Hàm vội vàng lao đến, dang rộng đôi tay muốn đỡ lấy em.

Chân tôi đau dữ dội, nhưng vẫn gắng gượng chạy về phía trước.

Không, không kịp rồi.

Với độ cao như thế này, nếu thật sự rơi xuống, thì chẳng ai có thể cứu được.

Tôi cố hết sức chạy tới, trơ mắt nhìn bóng dáng đỏ ấy rơi xuống, rơi xuống…

Đột nhiên, từ sau rừng cây rậm rạp, một bóng cam đỏ lao ra.

Bóng dáng ấy như mũi tên, vọt nhanh, chính xác ôm chặt lấy Lưu Hiểu Hàm.

Dây thừng đung đưa vài vòng, cuối cùng cũng giữ được thăng bằng.

Tôi ôm lấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, quỵ mạnh xuống đất.

Tôi nhìn rõ rồi, gương mặt dưới chiếc mũ bảo hộ ấy — chính là Từ Bách Nhiên.

9

Những lính cứu hỏa nấp sau gốc cây lập tức ùa ra, nhanh chóng đỡ lấy Lưu Hiểu Hàm còn chưa hoàn hồn cùng cha mẹ em.

Ba người nhà họ ôm chặt lấy nhau, vừa khóc vừa cười.

Tôi đứng nhìn từ xa, bất giác hốc mắt lại ươn ướt.

Người mặc bộ đồng phục cam ấy, nhanh chóng tháo dây an toàn trên người, bước nhanh tới.

Cánh tay rắn rỏi, giọng nói dồn dập: "Vừa rồi tôi thấy cô tập tễnh, có sao không? Để tôi xem…"

Tiếng anh đột ngột dừng lại, vì tôi dang tay ôm lấy anh.

Nước mắt từng giọt từng giọt thấm ướt vai anh.

"Cảm ơn anh, anh đã cứu học sinh của tôi."

Từ trên trời giáng xuống, như một vị anh hùng cái thế.

Anh cứng người trong chốc lát, rồi cũng vươn tay, ôm chặt lấy tôi.

Ngón tay luồn vào mái tóc dài của tôi, khẽ vuốt đi vuốt lại: "Cô giáo Tạ, cô cũng rất dũng cảm… Vừa rồi ở độ cao đó, nếu thật sự rơi xuống, người đi đỡ cũng rất có thể gặp nguy hiểm."

Duyên Tình Bùng Cháy

5