Duyên Tình Bùng Cháy

8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

13

Lớp băng phát ra tiếng kẽo kẹt, Từ Bách Nhiên đã đi đến một tảng đá lộ ra ngoài.

Xác nhận không phải đá vụn, anh chống hai chân vào phần nhô ra của vách đá, đưa tay ra, chắc chắn ôm lấy eo cậu bé.

"Ôm chặt chú." Anh nói.

Cậu bé căng thẳng vô cùng, nhất thời lại không chịu buông tay.

Từ Bách Nhiên vẫn giữ tư thế khom lưng, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Chú là lính cứu hỏa, cháu có thể tin tưởng chú."

Ông bà nội sốt ruột kêu lớn: "Nam Nam, cháu mau ôm lấy chú đi, mau ôm đi!"

Mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh nắng cũng ngày một gay gắt.

Theo nhiệt độ tăng lên, bề mặt băng cũng đang thay đổi.

Mà tư thế Từ Bách Nhiên đang duy trì lại cực kỳ tốn sức.

Chỉ cần cố thêm một giây, nguy hiểm sẽ tăng thêm một phần.

So với sự sốt ruột ở bên này, Từ Bách Nhiên ngược lại rất bình tĩnh.

Anh nói: "Cháu có thể giữ thăng bằng ở đây đã rất giỏi rồi. Nếu bây giờ cháu dám buông tay ra ôm lấy chú, thì càng giỏi hơn nữa. Yên tâm, chú đang ôm eo cháu, cháu sẽ không rơi xuống đâu. Cháu rất dũng cảm, đúng không?"

Cậu bé gật đầu, rất nhanh buông tay khỏi vách đá, ôm chặt lấy Từ Bách Nhiên.

Thân hình Từ Bách Nhiên chợt trùng xuống, chân trái trượt xuống, mũi chân chống vào tảng băng dưới chân phát ra tiếng rạn nứt.

Móng tay tôi bấm chặt vào lòng bàn tay, đau đớn, mới miễn cưỡng kìm nén được tiếng hét.

Tôi không dám cúi đầu nhìn, dãy núi Ngọc Long trùng điệp, mây và sương trôi lững lờ dưới chân.

Chỉ cần cúi xuống, chính là những rặng núi và rừng rậm xa xăm, thật khó để không sinh ra nỗi sợ độ cao.

Đó là nỗi sợ hãi nguyên thủy, khắc sâu trong gene, về cái chết.

Từ Bách Nhiên coi độ cao này chẳng là gì, nhấc eo cậu bé lên, thậm chí còn cười được: "Nhóc con giỏi lắm, ôm chặt chú, chúng ta cùng quay về thôi!"

Dù lời nói thoải mái, nhưng nhìn kỹ có thể thấy, anh vẫn vô cùng cẩn trọng.

Trước tiên quan sát độ vững chắc của băng, rồi mới chậm rãi tiến lên, mỗi bước chân đều có điểm tựa, chắc chắn vô cùng.

Xung quanh đã tụ tập rất nhiều người, có người giơ điện thoại quay phim, có người đã kêu lên: "Cậu thanh niên này thân thủ giỏi thật!"

Một cô dì đến từ sớm liền nói: "Cậu ấy là lính cứu hỏa đấy, còn phải nói sao!"

Tôi không dám thả lỏng một giây nào, rõ ràng chẳng giúp được gì, nhưng vẫn phải nhìn chằm chằm vào anh.

Tôi sợ chỉ cần anh sơ sẩy một chút sẽ rơi xuống.

Cuối cùng anh cũng đi đến bên lan can, trao cậu bé cho một người đi đường đã chờ sẵn.

Tôi vội vàng chạy đến, khoác áo khoác lên người anh: "Có lạnh không?"

Anh nắm lấy tay tôi: "Không lạnh, đừng lo."

Tôi khẽ nói: "Mặt anh đều lạnh đến trắng bệch rồi, tay cũng lạnh cóng."

Từ Bách Nhiên nhìn tôi thật sâu, bỗng ôm chặt lấy tôi.

"Duệ Duệ, vừa rồi khi anh đứng trên vách băng, nhìn thấy ánh mắt em nhìn anh, anh nghĩ, c.h.ế.t cũng đáng."

Tôi đ.ấ.m anh một cái sau lưng: "Không cho phép anh nói chữ đó!"

Anh vùi đầu vào mái tóc tôi, khẽ nói: "Duệ Duệ, anh thật sự đã nghĩ như thế."

Bên kia, bà nội kích động ôm chặt lấy cháu trai, sắp khóc òa: "Con làm cái gì vậy, sao lại đi đến nơi nguy hiểm thế!"

Người đàn ông đi đường cũng nói: "Trẻ con không thể nghịch ngợm như thế, khiến ông bà lo lắng quá chừng."

Ông nội định đánh nó: "Cháu sao mà bướng bỉnh thế, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải chú ý an toàn!"

Đứa trẻ run rẩy, lôi từ túi quần ra một thứ.

Dưới ánh mặt trời, lấp lánh sáng.

Là một chiếc nhẫn vàng.

Bà nội sững người, nhìn xuống ngón tay trống trơn.

"Lúc nãy bà tháo găng tay, nhẫn bị rơi mất…" đứa trẻ nói.

Bà nội òa khóc dữ dội hơn, ôm chặt lấy cháu: "Ôi cháu ngoan của bà…"

Sau niềm vui khi tìm lại được, ông bà nội ôm lấy cháu, định quỳ xuống tạ ơn Từ Bách Nhiên.

"Cảm ơn cậu nhé, chàng trai. Nếu cháu tôi mà xảy ra chuyện gì, hai ông bà già này cũng chẳng muốn sống nữa."

Từ Bách Nhiên vội vàng đỡ ông nội đứng dậy, tôi cũng chạy đến dìu bà nội.

" Tôi là lính cứu hỏa, đây là việc tôi nên làm." — anh nói.

Bà nội lau nước mắt: "Mặc bộ đồ kia, cậu là lính cứu hỏa. Nhưng nếu không mặc nó, cậu không cứu thì cũng chẳng ai trách cậu cả. Chàng trai à, cậu thật là người có tấm lòng tốt."

Từ Bách Nhiên và tôi nhìn nhau mỉm cười, anh vỗ nhẹ lên đầu cậu bé.

Anh ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt đứa trẻ: "Sau này, dù thấy đồ quý rơi xuống, cũng phải để người lớn đi nhặt, được không? Trong mắt ông bà nội của cháu, cháu mới chính là báu vật quan trọng nhất."

Cậu bé gật đầu, cúi người thật sâu: "Cảm ơn chú."

14

Từ Bách Nhiên nói sẽ dẫn tôi đi tập luyện, hôm sau quả nhiên đúng hẹn đứng chờ tôi ở cổng trường.

Tôi còn đang chậm rãi rửa mặt, Trần Hi Hi đã như cơn gió lao vào ký túc xá.

"Tạ Duyệt Duyệt, cô giáo Tạ, đại mỹ nữ Tạ… mau ra cổng trường dắt anh Từ Bách Nhiên của cô đi đi! Lớp ban văn chạy bộ qua cổng, tốc độ toàn chậm lại, đúng là nam Đát Kỷ thời nay!"

Tôi tùy tiện khoác một chiếc áo hoodie, vội vã chạy xuống lầu.

Học sinh đang chạy bộ, đi ngang qua cổng trường, quả nhiên không ít nữ sinh đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Kẻ gây họa kia thì hoàn toàn không hay biết, đứng dưới tán cây ven đường, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, như đang thất thần.

Khoảng cách có hơi xa, nhưng vẫn cảm nhận được vẻ anh tuấn và sức sống tràn trề từ anh.

Mặt trời buổi sớm mọc lên, chẳng hề keo kiệt mà chiếu lên gương mặt anh, khiến sống mũi và gò má càng thêm rõ nét, tuấn tú.

Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh dữ dội.

“Từ Bách Nhiên!” Tôi gọi anh.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, liền cười.

“Em có muốn chạy theo tuyến đường nào không?” Anh hỏi.

Tôi nghĩ nghĩ, trong trường thì tuyệt đối không thể chạy rồi.

Anh chỉ cần đứng ngoài đã đủ gây họa, nếu mà vào trong, chắc giám thị sẽ lột da tôi mất.

Thế là, địa điểm chạy bộ trở thành con đường nhỏ vắng vẻ.

Duyên Tình Bùng Cháy

8