Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 36

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~15 phút

Lúc ấy Hướng Hoa Dương đang dẫn người đánh nhau với vài thanh niên trai tráng trong làng, thì Dịch Trạch Diên bất ngờ xuất hiện, mấy người bên này lập tức dừng tay, ai nấy đều ít nhiều bị thương.

Con trai thứ hai của trưởng thôn – chính là gã vừa nãy chỉ vào Lâm Thanh Thanh khi nghe Dịch Trạch Diên nói thì lập tức nổi điên: “Cô ta là của tôi!”

Hắn vừa nói vừa vung d.a.o c.h.é.m về phía Dịch Trạch Diên. Thế nhưng còn chưa chạm tới người anh, đã bị một người bước tới vặn ngược tay hắn một cái. “Rắc” – một tiếng xương gãy rợn người vang lên, con d.a.o rơi xuống đất, hắn hét lên đau đớn, lăn lộn dưới đất ôm cánh tay.

Nhìn từ độ cong của cánh tay, rõ ràng là đã bị bẻ gãy.

Trưởng thôn thấy con trai mình thành ra như vậy thì mặt đỏ bừng vì giận, xách cuốc định lao về phía vệ sĩ của Dịch Trạch Diên. Nhưng chưa kịp đến gần, người vệ sĩ đã rút s.ú.n.g b.ắ.n thẳng lên trời.

“Đoàng!”

Cả thế giới như lặng đi trong khoảnh khắc đó. Cơ thể trưởng thôn khựng lại như bị đóng băng, động tác giơ cuốc cũng cứng đờ, không ai dám nhúc nhích. Dù ngôi làng này có lạc hậu đến mấy, họ vẫn biết s.ú.n.g là gì.

Sau tiếng s.ú.n.g đó, những người khác cũng đồng loạt rút súng, chĩa vào đám dân làng hung hãn.

“ Tôi không muốn gây khó dễ. Tôi chỉ muốn đưa vợ tôi đi. Các người còn ý kiến gì nữa không?”

Đám dân làng vừa rồi còn hung hăng, lúc này chẳng ai dám hó hé.

Dịch Trạch Diên nhìn sang Lâm Thanh Thanh: “Lại đây.”

Trong lòng Lâm Thanh Thanh chỉ còn lại một từ: “Đẹp trai quá.” Đẹp tới mức trời đất bất dung. Anh xuất hiện đúng lúc cô cần nhất, chẳng khác nào vị thần bảo hộ của cô.

Cô cảm động đến mức muốn khóc, lập tức chạy về phía anh, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng ấy.

Dịch Trạch Diên ôm eo cô, hỏi nhẹ: “Sợ rồi hả?”

Anh hỏi rất bình thản, thậm chí có vẻ như đùa cợt. Rõ ràng anh chẳng thèm để đám người này vào mắt. Nhưng cô thật sự đã rất sợ, còn giờ thì chỉ thấy an toàn tuyệt đối khi có anh bên cạnh.

Cô lắc đầu, mỉm cười: “Giờ không sợ nữa rồi.”

Dịch Trạch Diên nắm tay cô rời đi, đám vệ sĩ cũng hộ tống đoàn người rút lui. Dân làng thấy s.ú.n.g thì chẳng ai dám ngăn cản.

Xuống núi, Lâm Thanh Thanh gọi cảnh sát. Sau khi báo án xong, cô lo lắng hỏi:“Vệ sĩ của anh có mang súng, liệu có bị gì không?”

“Trước đây anh từng lập công trong quân đội, coi như có cống hiến cho quốc gia, nên vệ sĩ của anh đều có giấy phép mang súng. Không sao đâu.”

Lâm Thanh Thanh thở phào. Cảnh sát tới hỏi vài câu rồi dẫn hết đám dân làng đi. Đoàn quay phim cũng rút lui, không còn việc gì nên cô rời đi cùng Dịch Trạch Diên.

Trên đường về, cô mới có dịp hỏi: “Sao anh lại tới được đây vậy?”

Lúc ấy Dịch Trạch Diên ôm cô trong lòng, vừa vuốt tóc cô vừa nói: “Anh lo cho em, nên tới xem sao.”

Anh không nói là vì biết cô đi chung đội với Hướng Hoa Dương nên mới đuổi theo. Nhưng cũng nhờ cơn ghen ấy mà anh đến kịp, nếu không hậu quả thật khó lường.

Lâm Thanh Thanh cũng bị một phen khiếp vía, về đến nhà thì mệt mỏi rã rời, tắm rửa xong là ngủ ngay.

Hôm sau Mục Thông mới quay lại. Lâm Thanh Thanh đến studio, việc đầu tiên là đi tìm anh. Cô thấy anh đang ngồi thất thần trong văn phòng.

Mặt anh trắng bệch, ánh mắt vô hồn, trông rất tồi tệ.

Cô ngồi đối diện, dè dặt hỏi: “Sao rồi? Cô gái đó có phải là Mạnh Điềm không?”

Mục Thông quay sang nhìn cô như cái máy, mấy giây sau mới nhận ra là ai. Anh cười gượng: “Là cô ấy.”

Giọng khàn đặc khiến cô giật mình.

“Thế... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy bị bọn họ bắt cóc đến đó à?”

Mục Thông lắc đầu. Lâm Thanh Thanh cảm thấy nặng nề.

“Họ chối sạch. Nói là nhặt được cô ấy trên đường. Lúc ấy cô ấy đã bị gãy ngón tay, tinh thần cũng không bình thường. Họ không chê cô ấy còn gả cho con trai họ.”

Nghe vậy, Lâm Thanh Thanh cũng tức giận: “Vậy Mạnh Điềm nói sao?”

“Cô ấy có nói được gì đâu? Cô ấy ngây ngô, chỉ biết cười.”

“…” 

 Cô cảm thấy không đúng. – “ Nhưng lúc ở làng, rõ ràng đám dân làng đó có ý đồ với các cô gái mà.”

Mục Thông cười khẩy:

“Họ chỉ nhận là định cướp tài sản, chứ không nhận là định bắt cóc người.”

“…”

Lâm Thanh Thanh lúc trước còn tưởng bọn họ ngu dốt man rợ, nhưng giờ mới nhận ra là mình đánh giá thấp chúng.

Chúng rất xảo quyệt, còn biết lợi dụng kẽ hở pháp luật.

Tội cướp không nặng, lại là cướp bất thành, nên hình phạt chẳng nghiêm trọng.

“Giờ làm sao? Không thể đưa họ ra pháp luật à? Còn Mạnh Điềm thì sao? Phải để cô ấy quay về với chúng sao? Ba mẹ cô ấy nói gì?”

Mục Thông ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, hôm nay trời đẹp. Anh bật cười, nhưng nước mắt lại rơi:

“Làm được gì nữa? Ba mẹ cô ấy tưởng cô ấy c.h.ế.t rồi, đã có con khác, giờ không muốn nhận lại. Cô ấy đã lấy chồng sinh con, không có bằng chứng rõ ràng chứng minh bị bắt cóc thì ai cũng đành chịu.”

“Nghĩa là... chúng sẽ không bị trừng phạt gì sao?”

Mục Thông nhắm mắt, không đáp.

Lâm Thanh Thanh biết anh còn đau lòng hơn bất kỳ ai – người bạn gái bao năm mong nhớ, giờ lại thành ra thế này, mà bản thân thì bất lực.

Cô không quấy rầy nữa, vỗ nhẹ vai anh rồi rời đi.

Không lâu sau, Dịch Trạch Diên tới văn phòng, chưa ngồi nóng ghế thì Hách Nhất vào báo:

“Sếp, lễ tân báo là tiểu thư Lương Hân muốn gặp ngài.”

Dịch Trạch Diên vừa treo áo vest lên mắc, chẳng buồn quay đầu:

“Bảo lễ tân đuổi đi.”

Hách Nhất có vẻ khó xử. Dịch Trạch Diên thấy vậy hỏi:

“Sao thế?”

“Tiểu thư Lương Hân nói là có chuyện liên quan đến... phu nhân và bạn trai cũ của cô ấy.”

Dịch Trạch Diên khựng lại, ánh mắt sắc bén liếc qua khiến Hách Nhất rùng mình cúi đầu.

“Cho cô ta lên.”

Hách Nhất thở phào truyền tin thế này đúng là mệt tim, nhưng liên quan đến phu nhân thì không thể coi nhẹ.

Lương Hân tới nơi, vừa bước vào đã bị khí thế sang trọng của Tập đoàn Dịch Thành làm cho choáng ngợp, càng dè dặt hơn khi đối mặt với Dịch Trạch Diên.

“Dịch tổng.”

Anh không ngẩng đầu: “Có gì nói nhanh. Tôi bận.”

Lương Hân hít sâu, đặt tấm ảnh trong tay xuống bàn. Dịch Trạch Diên liếc qua, cuối cùng cũng buông việc xuống, cầm ảnh lên xem.

Là ảnh Lâm Thanh Thanh và Hướng Hoa Dương. Họ đang nói gì đó, có cảnh Hướng Hoa Dương nắm tay cô.

“Cô đưa mấy tấm này cho tôi để làm gì?”

Anh hỏi rất bình thản, còn hơi mỉm cười. Lương Hân cẩn thận nói:

“ Tôi vô tình chụp được, dù là chị kế của Thanh Thanh nhưng tôi công tư phân minh. Anh tốt như vậy mà cô ấy lại gặp bạn trai cũ sau lưng anh... Tôi cảm thấy bất bình thay anh.”

Cô len lén quan sát phản ứng anh, nhưng không thấy gì. Một lúc sau, anh bỗng hỏi:

“Tập đoàn Dịch Thành đang ra mắt loại rượu sủi mới, cô có hứng làm đại diện không?”

Lương Hân không dám tin: “Thật... thật sao?”

“Tất nhiên. Đây là phần thưởng cho cô.”

Ra khỏi văn phòng Dịch Trạch Diên, Lương Tâm cảm thấy như đang bay. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ được làm gương mặt đại diện cho thương hiệu lớn như Dịch Thành.

“Xem ra mình đi đúng nước cờ rồi.” – Cô mừng thầm, cảm thấy Lâm Thanh Thanh không xứng có được tất cả những gì tốt đẹp kia.

Dịch Trạch Diên tiện tay ném ảnh lên bàn, lấy điện thoại gọi cho Lâm Thanh Thanh. Cô đang định đến bệnh viện thăm Mạnh Điềm, Nhâm Nam đã đưa cô ấy về Bắc Thành kiểm tra.

Nghe xong, anh hỏi rất nhẹ: “Bệnh viện nào vậy?”

“Bệnh viện trực thuộc Đại học Trung Ương.”

Anh chau mày, Hướng Hoa Dương đang ở đó.

“Chờ anh, anh đến đón em.”

Lâm Thanh Thanh thấy lạ – đi thăm người thay Mục Thông, anh bận trăm công nghìn việc, theo làm gì?

Không lâu sau anh đến thật, rồi cả hai cùng tới bệnh viện. Trong phòng bệnh chỉ có Nhâm Nam. Nhờ mối quan hệ của Hướng Hoa Dương, họ sắp xếp cho Mạnh Điềm phòng riêng.

Cô nằm đó, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, Nhiễm Nam ngồi bên gọt trái cây.

Thấy hai người bước vào, Nhiễm Nam vội chào hỏi, hơi bất ngờ khi thấy Dịch Trạch Diên nhưng không hỏi nhiều.

“Tình hình sao rồi?” – Lâm Thanh Thanh hỏi.

“Không tốt. Gãy một xương sườn, hai ngón tay, rụng mấy cái răng, còn có nhiều bệnh phụ khoa.”

Cô càng nghe càng thấy nặng nề:

“Giờ phải làm sao? Vẫn định để cô ấy về đó sao?”

“Không còn cách. Dù gì cô ấy cũng là con dâu nhà đó, ba mẹ thì không nhận, Mục Thông chỉ là bạn trai cũ, không có trách nhiệm. Hơn nữa, vết thương đều là cũ, không có bằng chứng ai đánh.”

Lâm Thanh Thanh nhìn cô gái nằm đó, mặt vàng vọt, tóc tai rối rắm như cỏ khô – một cô gái từng xinh đẹp giờ ra nông nỗi này, cô chỉ thấy đau lòng và phẫn nộ.

Y tá vào nhắc đóng tiền viện phí. Lâm Thanh Thanh không muốn Nhiễm Nam phải tốn kém, nên tự đi đóng.

Dịch Trạch Diên không đi theo. Anh hỏi:

“Bác sĩ có đánh giá tình trạng tinh thần của cô ấy chưa?”

“Có rồi, tâm thần phân liệt.”

“Vậy có thể làm giấy chứng nhận tâm thần cho cô ấy.”

“ Nhưng nếu có giấy này, sau này cô ấy có tỉnh táo muốn kể lại những gì từng chịu, cũng chẳng ai tin. Pháp luật không nghe lời một người điên.”

Dịch Trạch Diên nhìn đồng hồ, chậm rãi vuốt nhẹ mặt kính:

“Dù vậy, giấy đó cũng là cách bảo vệ. Ví dụ... nếu cô ấy g.i.ế.c người, cũng không bị truy cứu trách nhiệm.”

Nhâm Nam rùng mình quay phắt sang nhìn anh. Nhưng anh chỉ mỉm cười như đang nói chuyện thời tiết:

“ Tôi còn phải gặp một người bạn cũ. Thanh Thanh đến nhớ báo giúp tôi.”

Nói rồi anh rời đi. Nhưng Nhiễm Nam thì mãi không hoàn hồn…

Cô cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, không còn nhìn ra cửa sổ nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì. Nhâm Nam ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ:

 “Chị lát nữa sẽ đi làm giấy xác nhận bệnh tâm thần cho em.”

Cô xoa đầu cô gái: “Mục Thông vẫn luôn chờ em đấy.”

Cô gái đang cúi đầu bỗng khẽ run người, sau đó từ từ, từ từ quay đầu nhìn cô…

Lâm Thanh Thanh sau khi đóng tiền thì ngồi thêm một lúc bên giường bệnh cạnh Mạnh Điềm, rồi cùng Dịch Trạch Diên rời đi.

Chiều hôm đó, Lương Hân đến tập đoàn Dịch Thành ký hợp đồng đúng giờ. Người phụ trách ký hợp đồng là giám đốc bộ phận kinh doanh của Dịch Thành. Anh ta khá ngạc nhiên khi thấy chỉ có mình cô đến:

“Cô Lương, cô đại diện cá nhân đến ký hợp đồng sao? Công ty quản lý của cô không biết chuyện này à?”

Lương Hân đáp:

“Đây là hợp đồng riêng của tôi, không qua công ty quản lý.”

Giám đốc nhắc nhở:

“Nếu sau này xảy ra tranh chấp hợp đồng, cô Lương phải tự chịu trách nhiệm đấy.”

Lương Hân nói:

“Không sao đâu, anh cứ yên tâm.”

Hiện tại công ty cô mới ký là một công ty nhỏ, chuyện nghệ sĩ tự kiếm thêm việc làm bên ngoài đều nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. Nhiều người nhận hợp đồng riêng tư, đâu chỉ mình cô, huống gì đây còn là kết quả mà cô nỗ lực đạt được. Cớ gì lại phải chia phần trăm cho công ty quản lý?

Giám đốc đưa hợp đồng cho cô, Lương Hân vừa nhìn thấy mức thù lao thì suýt nữa sững sờ. Năm mươi triệu!!!

Đây là mức thù lao chỉ dành cho minh tinh hạng A!

Lương Hân kích động không thể tả.

Nhưng cô là nghệ sĩ lâu năm, rất hiểu rằng với số tiền lớn như vậy, chắc chắn hợp đồng sẽ có ràng buộc.

Người đại diện phải có hình ảnh tao nhã, trí thức, trong thời gian đại diện không được có bất kỳ scandal nào, nếu vi phạm sẽ phải bồi thường gấp mười lần cho bên A.

Lương Hân nhíu mày khi nhìn điều khoản bồi thường, giám đốc vội giải thích:

“Cô Lương cũng thấy đấy, mức thù lao của chúng tôi rất hào phóng, dĩ nhiên cũng cần một số điều kiện ràng buộc. Nếu cô cảm thấy không phù hợp, chúng tôi là một công ty nhân văn, sẽ không ép buộc.”

Nghĩ đi nghĩ lại, cô chưa từng có scandal gì từ khi bước vào nghề. Huống chi là năm mươi triệu, đủ để cô chạy không biết bao nhiêu show, lại còn là hợp đồng của Dịch Thành, đẳng cấp cũng cao. Lương Hân cắn răng, ký tên cái rẹt.

Phòng rộng rãi, phía bên trái đặt một chiếc ghế sô-pha dài. Lúc này Dịch Trạch Diên đang ngồi trên sô-pha, tay cầm một quyển sách, bên cạnh là một chiếc đèn bàn phát sáng.

Lâm Thanh Thanh vừa đắp mặt nạ xong nằm trên sô-pha, gối đầu lên đùi Dịch Trạch Diên, trong lòng vẫn còn tức giận khi nghĩ đến chuyện của Mạnh Điềm.

Cô nói: “Anh nói xem, những người kia không bị pháp luật trừng trị thì liệu ông trời có trừng phạt không? Người ta nói thiện ác hữu báo, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.”

Dịch Trạch Diên lật trang sách, mí mắt cũng không ngẩng lên, nói: “Thiện ác hữu báo gì đó chẳng qua chỉ là cái cớ để tự an ủi mà thôi. Thế giới này không có thứ hư ảo ấy, vận mệnh nằm trong tay mỗi người, chỉ có bản thân mới giúp được mình.”

Lâm Thanh Thanh ngồi dậy, nhìn người đàn ông trước mắt anh tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài cầm quyển sách, lật từng trang một cách ung dung.

Giọng nói tuy lười nhác, hờ hững, nhưng lại toát lên cảm giác vô cùng tự tin và chắc chắn. Anh là kiểu người không tin số mệnh, không tin ma quỷ, chỉ tin vận mệnh nằm trong tay mình.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy anh thật đẹp trai, thật cuốn hút.

Dịch Trạch Diên ngẩng đầu nhìn thấy cô đang ngẩn ngơ cười ngây ngô với mình, cảm thấy như bị điện giật nhẹ. Anh vội quay đầu đi, khẽ ho một tiếng:

“Sao vậy?”

 Anh nhìn về phía đùi mình:

“Không nằm nữa à?”

Lâm Thanh Thanh dùng hai tay nâng mặt anh, xoay mặt anh lại đối diện mình. Anh hơi cau mày, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ điển trai.

Tỷ lệ mỡ cơ thể anh thấp, nên đường nét khuôn mặt rõ ràng. Đôi mắt sâu hút ấy lại mang theo sự dịu dàng.

Anh thật sự quá đẹp.

Dịch Trạch Diên thấy khó hiểu cô cứ cầm mặt anh mà ngắm, cười một cách kỳ lạ, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Bị nhìn đến mất tự nhiên, nhưng anh lại không muốn thể hiện quá rõ, bèn đưa tay ôm eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, hỏi:

“Em nhìn anh kiểu đó, muốn nhìn ra hoa sao?”

Lâm Thanh Thanh giật mình hoàn hồn, cảm thấy mình càng ngày càng mê trai, cứ thỉnh thoảng lại ngắm gương mặt này mà mê mẩn. Rõ ràng cô không phải dạng con gái mê trai mà…

Cô vội lắc đầu, lấy lại vẻ nghiêm túc:

“Thôi thôi, em không làm phiền anh đọc sách nữa.”

Cô định đứng dậy, nhưng anh vẫn ôm chặt không buông. Cô dùng ánh mắt hỏi ý, Dịch Trạch Diên ôm sát cô lại gần mình hơn, rồi hỏi: “Em định đi đâu?”

Gương mặt anh gần sát trong gang tấc, giọng nói lại còn trầm thấp đầy từ tính, như đang cố tình quyến rũ người ta vậy.

Lâm Thanh Thanh nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh đáp: “Hơi đói, muốn đi lấy gì ăn.”

Dịch Trạch Diên lúc này mới buông ra. Cô đi ra ngoài một lát rồi quay lại, tay cầm một hộp thạch.

Dịch Trạch Diên nhìn hộp thạch mà hơi ngẩn người.

Lại là thạch nữa.

Lâm Thanh Thanh ngồi cạnh anh, dùng muỗng ăn thạch. Dịch Trạch Diên ho khẽ hỏi:

“Thạch ngon lắm à?”

Cô không do dự gật đầu.

Dịch Trạch Diên nhìn cô chăm chú chỉ thấy viên thạch mềm mịn bị cô hút vào miệng một cái "chụt". Trong đầu anh bất giác nhớ lại đêm đó khi cô nhầm môi anh là thạch mà cắn…

Dịch Trạch Diên thấy cả người nóng bừng lên.

Lâm Thanh Thanh thấy anh nhìn mình chằm chằm bèn hỏi:

“Anh muốn ăn không?”

Dịch Trạch Diên đáp:

“Không thích vị đó.”

“Còn vị đào mật thì sao?”

“Không muốn.”

“Vậy anh muốn vị gì?”

“Vị nước bọt của em.”

“…”

Cô còn chưa phản ứng kịp thì anh đã đưa tay ôm eo cô, kéo lên đùi rồi cúi đầu hôn lên môi cô. Không cho cô cơ hội phản kháng, lưỡi anh luồn vào cô còn chưa kịp nuốt muỗng thạch trong miệng thì đã bị anh dùng lưỡi cướp đi.

Cô nhìn thấy anh nuốt xuống hai lần, viên thạch đã trôi vào bụng anh.

Cô lúc này mới hoàn hồn, lập tức rùng mình:

“Anh… anh làm gì vậy? Sao anh lại nuốt luôn chứ, không thấy ghê à?”

Dịch Trạch Diên cúi đầu nhìn cô cười, không biết vì cướp được thạch từ miệng cô hay sao mà cười rất vui, giọng mang theo hưng phấn không che giấu:

 “Hôn nhau bao nhiêu lần rồi, không biết đã nuốt bao nhiêu nước bọt của nhau, giờ còn ngại gì nữa?”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Cô nhìn người đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu nhã trước mặt, thật sự không thể tin những lời thô thiển này lại thốt ra từ miệng anh.

“Quý ông thanh lịch như vậy mà lại nói chuyện thẳng thắn đến vô sỉ!”

Dịch Trạch Diên không hề thấy có gì sai, còn thản nhiên đáp:

“Chẳng phải em thích anh vô sỉ như vậy sao?”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Cô cảm thấy như có ai giẫm lên cái đuôi nhỏ của mình, mặt đỏ bừng.

“Không biết tại sao em lại coi miệng anh là thạch nữa, miệng anh cũng ngọt như thạch sao?”

Lâm Thanh Thanh nghe vậy thì ngơ ngác:

“Em lúc nào coi miệng anh là thạch?”

Dịch Trạch Diên: “…”

Xong rồi, lỡ miệng rồi hôm đó là cô mơ mộng, cắn môi anh trong giấc mơ, cô không biết gì cả. Nhưng bây giờ cô đã là người của anh rồi, Dịch tiên sinh cũng không cần ngại nữa, liền thành thật khai báo:

“Lúc ở Kỳ Châu, em nằm mơ coi môi anh là thạch, vừa cắn vừa hút.”

Kỳ Châu? Có chuyện như vậy sao?

Lâm Thanh Thanh nghĩ thấy không đúng:

“Em nhớ hôm đó Tiểu Bạch không khỏe, ngủ giữa hai ta, sao em có thể nằm mơ rồi cắn môi anh?”

Dịch Trạch Diên ho một tiếng nói:

“Là ngày đầu tiên khi đến Kỳ Châu.”

“Ngày đầu tiên? Nhưng anh đâu có về phòng ngủ đâu?”

“Anh có về.”

“…”

“ Nhưng không ngủ, sau đó lại đi, nên em tưởng anh không về.”

“…”

Lâm Thanh Thanh nheo mắt nhìn anh. Dịch tiên sinh khi nói những lời này rất điềm nhiên, như đang kể sự thật, nhưng cô không ngốc.

“Chẳng lẽ là anh lén hôn em lúc em ngủ?”

Dịch Trạch Diên lập tức bị đạp trúng đuôi nhỏ, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

“Lúc đó anh đâu dám, sợ em ghét anh nên không dám đến gần.”

Dù anh nói rất bình thản, nhưng Lâm Thanh Thanh lại nghe thấy giọng anh có chút đáng thương.

Dịch Trạch Diên thật ra không cố ý nói dối, chỉ sợ cô nghĩ anh là loại người thừa cơ hội, không đứng đắn.

Nhưng dù vậy, anh vẫn lo lắng nhìn nét mặt cô.

Chỉ mong cô đừng xem anh như tên giả tạo hèn hạ, lợi dụng lúc người ta ngủ mà làm trò dù anh thật ra là như vậy.

Không ngờ cô im lặng một lúc, rồi bỗng nhẹ nhàng ôm lấy mặt anh, dùng ngón cái xoa xoa môi anh hỏi:

“Vậy em có cắn đau anh không?”

Dịch Trạch Diên: “…”

Không hề trách anh lợi dụng khi cô ngủ, ngược lại còn lo anh bị đau.

Dịch Trạch Diên cảm thấy như có bàn tay nhỏ mềm mại xoa nhẹ trong lòng ngực, ấm áp dễ chịu.

Toàn thân như bị thứ gì đó mềm mại, ngọt ngào lấp đầy, cổ họng cũng nóng lên.

Không biết dùng lời gì để diễn tả, anh chỉ ôm chặt lấy cô, siết cô vào lòng, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Giọng nói cũng run run:

“Không đau, không đau đâu.”

Cô bé ngọt ngào của anh—đúng là cô bé ngọt ngào của anh.

Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 36