Lâm Thanh Thanh cũng không hiểu vì sao anh lại đột nhiên ôm cô chặt đến thế, nhưng vòng tay của anh Dịch thật sự rất ấm áp và dễ chịu.
Lúc này, cô đang nằm rạp trong lòng anh, cái m.ô.n.g nhỏ khẽ nhô lên, trông chẳng khác nào một đứa trẻ.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta không thể chịu nổi. Dịch Trạch Diên cảm thấy mình không thể kiềm chế được nữa, nhưng anh cũng chẳng thấy cần thiết phải kiềm chế. Anh bế ngang cô lên đặt lên giường, rồi hôn lên môi cô, rồi tới má, và chạm đến đôi tai nhạy cảm của cô.
Khi hôn đến tai, cô chịu không nổi, trốn tránh rồi nói:
"Đừng cắn tai em, anh mà cắn tai em là chân em mềm nhũn ra luôn đó."
Anh vừa cắn vừa nói, giọng điệu có chút mơ hồ:
"Chính là muốn làm em mềm nhũn đấy."
Lại là một đêm điên cuồng. Lần này, hai người còn quấn quýt đến rất khuya. Hôm sau khi Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy, chân cô vẫn còn thấy nhức mỏi, trong khi Dịch Trạch Diên vẫn tràn đầy tinh thần như thường lệ.
Chiếc Maybach đen chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe dưới lòng đất. Hạ Hách bước nhanh xuống xe, chạy đến mở cửa phía sau. Dịch Trạch Diên vừa đặt chân xuống thì thấy không xa phía trước có một người đang đi tới.
“Dịch tiên sinh, có thể nói chuyện riêng với anh một lát không?”
Hạ Hách chưa kịp để người kia đến gần đã chặn trước mặt, lễ phép nhắc nhở:
“Thưa anh, anh có hẹn trước không? Nếu chưa có, mời anh đến quầy lễ tân đăng ký trước.”
Hướng Hoa Dương không nói gì, chỉ nhìn thẳng về phía Dịch Trạch Diên.
“Tiểu Hách, cậu lên trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi Hạ Hách rời đi, bãi đỗ xe rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
“Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”
Giọng điệu anh rất bình thản, gương mặt vẫn nở nụ cười nhẹ. Dù có thân phận cao quý, anh không hề tỏ ra kiêu căng mà ngược lại rất nhã nhặn, lễ độ, đầy khí chất quý tộc khiến người ta khó có thể với tới.
Ngay khoảnh khắc ấy, Hướng Hoa Dương thậm chí còn nghi ngờ mình đến đây có đúng không.
“Hôm qua viện trưởng nói với tôi rằng ở châu Phi có một vị trí công tác, muốn điều tôi qua đó. Tôi nghe nói trước đó Dịch tiên sinh từng đến tìm ông ấy. Tôi muốn biết có phải ý của anh không?”
Dịch Trạch Diên đáp:
“Viện trưởng Thái là bạn cũ của tôi, hôm qua đúng lúc tôi đến bệnh viện có chút việc nên tiện ghé qua thăm ông ấy. Còn về chuyện điều động công tác, tôi chỉ là người ngoài, không có quyền can thiệp. Huống hồ giữa tôi và anh không có thù oán gì, sao tôi phải thuyết phục viện trưởng điều anh đi châu Phi? Tôi nghĩ có lẽ anh đã hiểu nhầm rồi.”
Anh nói rất tự nhiên, lông mày hơi nhíu lại tỏ vẻ bị hiểu lầm và không vui.
Hướng Hoa Dương không khỏi suy nghĩ lại. Chẳng lẽ thật sự là mình đã hiểu lầm?
Anh trầm ngâm một lúc mới thử dò xét hỏi:
“Không biết Dịch tiên sinh có để bụng chuyện tôi từng qua lại với Thanh Thanh không?”
“Để bụng?”- Dịch Trạch Diên bật cười,
“Hướng tiên sinh chắc chưa biết tôi thường ngày rất bận rộn, không có thời gian đi so đo mấy chuyện quá khứ vô nghĩa. Hơn nữa…” Ánh mắt anh rơi xuống gương mặt đối phương, ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“ Tôi cũng không thiếu tự tin đến mức ấy.”
Sự bình thản và thái độ xem nhẹ mọi chuyện khiến Hướng Hoa Dương cảm thấy mình có chút tự luyến, có lẽ thật sự không phải anh ra tay, mà là mình suy diễn quá mức?
“Nếu anh không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước, tôi còn có một cuộc họp.”
Lễ độ của anh dường như thể hiện ở mọi lúc mọi nơi, đến mức ngay cả Hướng Hoa Dương cũng cảm thấy mình như đang vô lý.
“Xin lỗi Dịch tiên sinh, đã làm phiền anh rồi.”
Dịch Trạch Diên gật đầu cười nhẹ ra vẻ không sao, rồi bước vào thang máy.
Lâm Thanh Thanh hôm nay làm ca sáng, tan làm xong cô đến thẳng tập đoàn Dịch Thành. Đã đến mấy lần nên cô quen đường, trực tiếp đi tới văn phòng Dịch Trạch Diên. Trong văn phòng không có ai, cô thư ký nói tổng tài vẫn đang họp. Lâm Thanh Thanh quyết định đợi trong phòng.
Cảm thấy hơi buồn chán, cô muốn tìm sách đọc g.i.ế.c thời gian. Trên kệ sách của Dịch Trạch Diên có khá nhiều sách, nhưng đều là những cuốn khó hiểu, không thích hợp để giải trí. Cô lục tới bàn làm việc cũng chẳng thấy tạp chí nào đọc chơi.
Đúng lúc ánh mắt cô vô tình lướt qua vài tấm ảnh ở góc bàn, cô cau mày khi nhận ra người trong ảnh—chính là cô và Hướng Hoa Dương.
Đây là lúc hai người ở trong làng? Ai đã chụp mấy tấm này? Còn cố ý chọn góc chụp để họ trông thật ám muội.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Cô ngẩng đầu thấy là Dịch Trạch Diên, liền giơ tấm ảnh lên:
“Chuyện gì với mấy tấm này vậy?”
Anh liếc qua một cái, không đổi sắc mặt, bước đến gần cô, khoảng cách giữa họ có phần thân mật:
“Là Lương Hân đưa cho anh.”
“Lương Hân?” Lâm Thanh Thanh nhíu mày,
“Cô ta đưa anh mấy tấm này làm gì?”
Anh không đáp, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không, khiến cô thấy khó chịu:
“Anh nhìn em kiểu gì vậy? Lương Hân chắc chắn đã nói với anh một đống lời bịa đặt phải không? Chẳng lẽ anh tin lời cô ta?”
“Anh tin em.” Anh đáp.
“Tin em mà còn nhìn kiểu đó?”
Chẳng qua là anh không tin người khác thôi…
Lâm Thanh Thanh cảm thấy cần phải giải thích rõ:
“Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là tình cờ gặp, anh ta hỏi thăm vài câu, em vội nên anh ta kéo tay lại.”
Anh không nói gì, vẫn cứ nhìn cô như vậy.
Lâm Thanh Thanh: “?????”
Ánh mắt này … chẳng lẽ còn muốn em dỗ anh à? Thôi thì dỗ vậy.
Cô bước tới, khoác tay anh:
“Được rồi được rồi, có gì to tát đâu, anh như vậy làm em tưởng anh đang ghen đấy.”
“Em không tưởng đâu, anh đang ghen thật.”
“……”
Cô không ngờ anh lại trả lời thẳng thừng như vậy, còn nói cứ như chuyện đương nhiên. Nhưng nghe câu đó từ một người chín chắn như Dịch Trạch Diên, sao cô thấy... kỳ lạ.
“Chuyện đó qua lâu rồi.”
“Dù qua rồi anh vẫn ghen.”
“……”
Lâm Thanh Thanh cảm thấy anh có chút trẻ con. Mà kiểu trẻ con này lại không hợp với hình tượng thường ngày của anh, khiến cô thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Anh ghen tức là có để tâm. Cô lại dỗ:
“Hồi đó là do em nhìn nhầm người nên mới yêu nhầm, sau đó còn bị cắm sừng. Anh ta sao mà so với anh được? Người em yêu nhất là anh.”
Cô nắm tay anh, khẽ nói:
“Em thật sự rất yêu anh, Dịch Trạch Diên à. Không ai sánh bằng đâu, đừng ghen nữa nha?”
Giọng cô nhẹ nhàng như thì thầm, từng chữ mềm mại thấm sâu vào tim gan phổi thận anh.
Người phụ nữ này đúng là biết cách dỗ ngọt nhưng anh thích.
Cho nên, đừng dừng lại, tiếp tục đi, ngọt c.h.ế.t anh luôn cũng được!
Thấy anh không có phản ứng gì, cô lao vào ôm lấy anh:
“Em thật sự rất yêu anh, em không muốn vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà khiến anh buồn.”
Dịch Trạch Diên quay đầu, khẽ cười. Anh không thể tiếp tục làm ra vẻ lạnh lùng nữa, bèn ôm cô vào lòng, khẽ ho nhẹ rồi nói với giọng bình thường:
“Được rồi.”
Lâm Thanh Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ người đàn ông này đúng là khó dỗ ghê.
“Anh đã giao hợp đồng quảng bá sản phẩm mới của công ty cho Lương Hân.”
Dịch Trạch Diên vẫn quyết định nói rõ chuyện này, anh không muốn giữa họ có chút hiểu lầm nào.
Lâm Thanh Thanh đẩy anh ra, mặt đầy nghi ngờ:
“Tại sao chứ?”
Anh nhẹ nhàng giúp cô vuốt tóc, dịu dàng nói:
“Cô ta vất vả lắm mới có được mấy tấm ảnh đó, không thưởng thì phí quá.”
Lâm Thanh Thanh trố mắt nhìn anh, như thể đang nói " anh bị điên à?"
Dịch Trạch Diên lại tiếp:
“Anh tin em cũng sẽ hài lòng với phần thưởng anh dành cho cô ta.”
Lâm Thanh Thanh: “……”
Anh thì vẫn cười, nhưng nụ cười ấy như lớp sương mỏng phủ lên mặt, khiến người ta không thể đoán được ý anh là gì. Lâm Thanh Thanh biết anh có mặt dịu dàng, nhưng cũng có thủ đoạn riêng trong thương trường. Nếu anh nói em sẽ hài lòng, chắc là có tính toán rồi. Cô cũng không hỏi nữa.
“Trễ rồi, mình đi đón con nhé?”
Lâm Thanh Thanh kéo tay anh cười:
“Được thôi.”
Họ đến trường đón Tiểu Uyên. Trên xe, Lâm Thanh Thanh chợt nghĩ gần đây cô bận rộn quá chưa có thời gian chơi với hai cha con. Ngày mai là thứ bảy, trước đó cô có hứa sẽ dẫn con đi công viên giải trí mà mãi chưa đi được, nên cô nói:
“Ngày mai thứ bảy rồi, mình dẫn Tiểu Uyên đi chơi công viên nhé?”
Thằng bé nghe thấy liền nhảy cẫng lên:
“Được được! Con muốn đi!”
Dịch Trạch Diên lúc này mới nhớ ra, anh nói:
“Anh quên mất chưa nói, ngày mai anh phải đi Kỳ Châu, là lần thị sát cuối năm, cũng xem như động viên anh em công nhân trước Tết.”
Hai mẹ con nghe xong đều hơi buồn. Dịch Trạch Diên thấy nét mặt giống nhau như đúc của họ cùng hiện lên vẻ thất vọng thì lòng chợt nhói. Anh vội nói:
“Anh sẽ về ngay hôm sau, rồi bù lại cho hai mẹ con.”
Mẹ con tuy buồn nhưng vẫn hiểu, cùng gật đầu.
Thật ngoan cả lớn lẫn nhỏ đều ngoan. Dịch Trạch Diên cảm thấy mãn nguyện, thậm chí còn muốn hoãn chuyến đi. Nhưng rồi cũng nghĩ đi sớm thì về sớm, còn sớm đoàn tụ với họ.
Có lẽ vì nghĩ tới việc mai phải đi, tối đó Dịch Trạch Diên lại quấn lấy cô. Lâm Thanh Thanh thật sự bái phục sức lực của anh, rõ ràng hôm qua vừa mới điên cuồng rồi mà.
Lại là một đêm mệt mỏi. Nhưng hôm sau cô dậy rất sớm. Nhìn quanh không thấy anh đâu. Cô xem điện thoại mới bảy giờ. Không lẽ anh đi rồi?
Xuống lầu, không thấy anh, cô tức giận. Đi mà không nói với cô một câu nào! Bác Văn đang làm bữa sáng trong bếp, thấy cô đi hết phòng này đến phòng kia liền đoán là đang tìm Dịch Trạch Diên, bèn nói:
“Ông chủ đang tập thể dục ở sân sau.”
Lâm Thanh Thanh thở phào. Cô chạy ra sân sau, vào phòng tập thể hình, quả nhiên thấy anh đang tập kéo xô cao. Anh quay lưng lại phía cô, chỉ mặc mỗi chiếc quần short.
Động tác của anh rất chuẩn, cơ thể săn chắc. Anh đã luyện được một lúc, mồ hôi đầm đìa, lưng ướt đẫm. Nhìn thấy cảnh này, Lâm Thanh Thanh cảm thấy cả căn phòng đều đầy mùi hormone nam tính. Anh còn phát ra những tiếng rên nhẹ khi tập phụ nữ nghe chắc chẳng chịu nổi.
Đúng lúc anh vừa kết thúc một hiệp, Lâm Thanh Thanh không kìm được mà chạy tới ôm anh từ phía sau.
Bị ôm bất ngờ, Dịch Trạch Diên khẽ cứng người lại, nhận ra là cô thì liền thả lỏng, rồi gỡ tay cô ra:
“Người anh đầy mồ hôi, em không thấy bẩn à?”
“Không thấy.”
Cô ôm chặt không buông.
Sáng sớm đã dính lấy anh thế này, anh biết làm sao đây?
Cũng không ôm lâu, cô buông anh ra:
“Anh tiếp tục tập đi.”
“Anh tập xong rồi.”
Anh nắm tay cô kéo ra ngoài.
Trên đường về phòng, cô giúp anh lau mồ hôi, hỏi:
“Sao sáng sớm đã dậy tập thể dục? Hôm qua còn ngủ muộn như thế mà không ngủ thêm chút à?”
“Không chăm tập thì sao được? Em tưởng thể lực với kỹ năng hông của anh từ đâu ra?”
Lâm Thanh Thanh: “……”
Thể lực… kỹ năng hông…
Cô quay sang nhìn anh, nhưng anh vẫn bình thản như đang nói chuyện thời tiết.
Cái người này …
Cô tức giận nói:
“Anh tập luyện là vì cái đó hả?”
Dịch Trạch Diên nhướng mày, cười tủm tỉm:
“Chứ còn vì gì nữa?”
Lâm Thanh Thanh: “……”
Cô cảm thấy mình vừa bị trêu chọc, nhưng khổ nỗi người ta nói cứ như chuyện đương nhiên, khiến mặt cô đỏ bừng, không thèm đáp lại, cứ thế để anh nắm tay kéo về phòng.
Dịch Trạch Diên vừa tắm xong, lúc từ phòng tắm bước ra, anh chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót đen. Chiếc quần ôm sát cơ thể, mặc trên người anh thật sự quyến rũ c.h.ế.t người. Anh mặc thêm quần dài rồi khoác áo sơ mi vào, còn Lâm Thanh Thanh thì chống tay lên đầu, cứ thế nhìn anh chằm chằm.
Một người đàn ông vừa quyến rũ vừa tao nhã, ngay cả mặc đồ thôi cũng mang theo mỹ cảm.
“Không còn sớm nữa, anh phải đi rồi.” Anh vừa cài cúc tay áo sơ mi vừa đi ra cửa. “Em và con cứ ở nhà ngoan ngoãn, sáng mai anh sẽ về sớm.”
Lâm Thanh Thanh không nỡ để anh đi, cô vội bò dậy từ trên giường, ôm chầm lấy eo anh.
Dịch Trạch Diên: “……”
“Cho em ôm một lúc thôi, một lát là được rồi.”
Người phụ nữ này dính người đến mức không thể tin nổi.
Quá dính luôn rồi, sau này biết làm sao đây?
Thế nhưng Dịch tiên sinh nhìn người phụ nữ ôm eo mình không buông lại không nhịn được mà bật cười, khẽ ho một tiếng, chỉnh lại nét mặt nghiêm túc: “Em mà cứ như vậy, anh thật sự không đi nổi nữa đâu.”
Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình nên hiểu chuyện một chút, bèn từ từ buông tay ra, nói: “Được rồi, anh đi đi.”
Bộ dáng thất vọng và tủi thân đó, anh làm sao mà chịu nổi.
“Em đi mặc đồ, đi Kỳ Châu với anh.”
Lâm Thanh Thanh nhìn anh: “?????”
“ Nhưng lần này anh sẽ rất bận, có thể sẽ không chăm sóc được em.”
Như một đứa trẻ được cho kẹo, trái tim nhỏ bé của Lâm Thanh Thanh không kìm được mà nhảy nhót vui sướng, nhưng cô vẫn chưa đến mức vui quên trời đất: “Vậy con thì sao?”
“Nó muốn đi thì đi cùng, không muốn thì gửi sang chỗ dì nó.”
“Được được được, em đi thay đồ ngay!”
Lâm Thanh Thanh thay đồ xong liền đi gõ cửa phòng con trai. Tiểu Bắc Uyên vừa mới thức dậy, đôi mắt còn lim dim ngái ngủ.
“Tiểu Uyên, chúng ta chuẩn bị đi Kỳ Châu, con có muốn đi không?”
“Kỳ Châu ạ?”
Tiểu Uyên nhớ lần trước họ đi Kỳ Châu, mẹ nhất định muốn ngủ cùng bố và con, nhưng nếu ba người ngủ chung thì bố mẹ không thể sinh cho cậu một em gái được.
Nghĩ tới đây, Tiểu Uyên kiên quyết lắc đầu: “Con không muốn đi.”
Lâm Thanh Thanh nói: “Vậy mẹ đưa con sang nhà dì, được không?”
Cậu bé gật đầu, cười nói: “Con cũng lâu lắm chưa gặp dì, con nhớ dì lắm.”
Lâm Thanh Thanh để con ngủ thêm một lát, lát nữa sẽ gọi cho chị cô để đến đón bé. Xong việc, cô cùng Dịch Trạch Diên lên đường.
Vì lần này không báo trước nên lúc họ đến nhà cũ của nhà họ Dịch, không có cảnh nghênh đón linh đình như lần đầu nữa. Bữa trưa chỉ có ba người ăn, anh em nhà họ Trình và họ Lục đều không tới. Nhưng vì Tiểu Uyên không đến, nên bà Trương Thục Hỉ ăn cơm có phần hơi mất hứng.
Dịch Trạch Diên quả thật rất bận, ăn xong liền rời đi. Bà Trương hẹn bạn đi đánh mạt chược, giao lại Lâm Thanh Thanh cho quản gia dẫn đi tham quan xung quanh.
Sân sau nhà họ Dịch rất rộng, đi một vòng cũng chẳng biết mất bao nhiêu thời gian. Lâm Thanh Thanh sợ làm lỡ việc của người khác nên nói: “ Tôi tự đi dạo là được rồi, anh cứ làm việc của mình đi.”
“Được, nếu bà cần gì thì cứ gọi điện cho tôi.”
“À mà, tôi thấy ở đây có nhiều nhà quá, tôi có thể vào hết được không?”
Quản gia nói: “Đương nhiên rồi, bà là nữ chủ nhân của nơi này, ở đây chỗ nào bà cũng có thể vào.”
Sân sau nhà họ Dịch rộng lớn, bên trong xây nhiều biệt thự với phong cách khác nhau, khu vườn được thiết kế độc đáo. Nghe nói vào mùa hè, có vài khu còn mở cửa cho du khách tham quan.
Lâm Thanh Thanh đi tới trước một căn biệt thự mang phong cách thời dân quốc những năm 20-30. Bên trong có nhân viên trông coi, là một cô gái trẻ mặc đồ công sở, chào cô: “Bà muốn vào tham quan không ạ?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, cô gái mở cửa giúp cô. Nơi này có vẻ là một thư phòng, hoặc đúng hơn là tàng thư lâu cả tòa nhà đều dùng để chứa sách. Dưới tầng treo nhiều ảnh chụp chung, trong đó có vài tấm là ảnh người nhà họ Dịch thời dân quốc chụp cùng các nhân vật lịch sử nổi tiếng.
Lâm Thanh Thanh nhìn từng tấm, không khỏi kinh ngạc. Nghe nói cụ cố của Dịch Trạch Diên là người có tiếng, được ghi chép trong sách sử cận đại. Xem ra, gia thế nhà họ Dịch thật không đơn giản. Mà đã mở cho khách du lịch vào tham quan thì bên trong hẳn phải có giá trị.
Cô dạo một vòng rồi rời khỏi đó. Đi tiếp phía trước là một sân chơi dành cho trẻ em, nghe nói do bà cụ nhà họ Dịch xây riêng cho Tiểu Uyên. Tuy giờ chưa mở cửa, nhưng vào mùa hè sẽ có du khách dẫn con đến chơi.
Phía bắc sân chơi là một căn nhà cấp bốn thấp bé, lọt thỏm giữa những biệt thự, nhìn khá kín đáo.
Không giống những biệt thự khác có người trông coi, nơi này không có ai, cửa cũng không khóa. Lâm Thanh Thanh đẩy cửa bước vào, không ngờ bên trong lại được quét dọn rất sạch sẽ.
Phòng khá lớn, xung quanh kê tủ kính sát tường, bên trong trưng bày nhiều món sưu tầm. Giữa phòng là một cây đàn piano.
Đó là một cây đại dương cầm Bösendorfer, trông đã có tuổi, hoa văn chạm trổ trên đàn cũng trở nên bóng loáng theo năm tháng. Lâm Thanh Thanh bước tới thử âm, kết quả khiến cô không giấu được niềm vui.
Âm trung liền mạch đều đặn, âm trầm chuẩn xác mạnh mẽ, độ vang đầy đặn, cảm giác phím cũng tuyệt vời đây chắc chắn là một cây đàn hiếm có.
Người học nhạc thường có thói quen như vậy, thấy đàn tốt là không nén nổi kích động. Lâm Thanh Thanh không cưỡng lại được, ngồi xuống bắt đầu chơi một bản nhạc quen thuộc.
Chìm đắm trong âm thanh và cảm giác của cây đàn, cô say sưa chơi nhạc, đến khi bản nhạc kết thúc thì mới nhận ra trong phòng có thêm một người.
Là Lục Tu Viễn.
“Lục tiên sinh, sao anh lại ở đây?”
Lục Tu Viễn cười: “Không cần khách sáo như vậy, nếu em không chê, gọi anh là đại ca cũng được.”
Lâm Thanh Thanh cười cười, không trả lời.
Lục Tu Viễn đi tới nói: “Đây là phòng đàn của ba anh.”
Lâm Thanh Thanh lập tức đứng dậy, áy náy nói: “Xin lỗi, em không biết.”
Vừa nãy quản gia nói ở đây cô có thể đi bất cứ đâu, cô đâu ngờ căn phòng trông bình thường này lại là nơi riêng tư của ba anh.
Lục Tu Viễn nói: “Chắc em thấy lạ, một người như ba anh – một con bạc nổi tiếng lắm mánh khóe mà lại thích âm nhạc.”
Lâm Thanh Thanh vội đáp: “Không đâu, âm nhạc là thứ không có ranh giới.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Tu Viễn đã tiến lại gần. Lúc anh lướt qua bên cạnh, Lâm Thanh Thanh ngửi thấy trên người anh một mùi hương lạ. Đàn ông không nên dùng loại nước hoa đậm mùi như vậy.
Lâm Thanh Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, nói với Lục Tu Viễn: “Em đi chỗ khác dạo một chút.”
Cô đi tới cửa, vặn tay nắm nhưng không mở được. Thử vài lần vẫn không được, cô quay sang nói: “Anh có thể giúp em mở cửa không?”
Lục Tu Viễn không nhúc nhích, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Lâm Thanh Thanh nhận ra có gì đó không ổn. Cô cảm thấy tức ngực, đầu óc bắt đầu quay cuồng, mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo. Lục Tu Viễn thì đang từ từ tiến lại gần cô.
Lâm Thanh Thanh theo bản năng lùi lại, nhưng chân bước không vững, mới lùi được hai bước thì đã ngã xuống đất. Lục Tu Viễn vẫn đang tiến tới. Lâm Thanh Thanh nhận ra nguy hiểm, vội quờ tay tìm thứ gì đó. Cô vớ được một tượng gỗ hình tê giác trên kệ, liền ném về phía anh.
“Anh muốn làm gì?! Đừng lại gần tôi!”
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cô chợt hiện ra một đoạn ký ức dường như cũng từng có ai đó ngồi bên cạnh cô, nắm lấy chân cô, còn cô thì không muốn người đó lại gần, liên tục ném đồ về phía hắn.
Cơn đau dữ dội dội lên đầu, khiến cô thét lên. Cô đập đầu vào kệ sách bên cạnh, chỉ mong làm dịu đi cơn đau.
Nhưng càng đập, những ký ức lạ lẫm càng tuôn trào như dòng nước vỡ đê, ào ạt tràn vào tâm trí cô…